Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 409: Con dâu em là do em định đoạt (1)

Viên Hữu Cầm cố ý nói nhỏ:
- Nó bảo là gia đình con bé không có ai về ăn tết cả, mà ăn tất niên một mình thì sẽ cô đơn chết đi được.
Giang Chính Hoành nghe xong cũng thấy rất hợp lý:
- Nếu đưa về nhà mình bởi vì nhà con bé không có ai, thì chứng tỏ đây vẫn chưa phải thời điểm hai đứa nó muốn giới thiệu chính thức với chúng ta đâu, anh khuyên em đừng nên xen vào làm gì.
- Con dâu em là do em định đoạt, Giang Cần làm gì có tiếng nói trong chuyện này.
Viên nữ sĩ xoa xoa tay đi vào phòng ngủ, sau đó lấy bao lì xì vốn là chuẩn bị cho Giang Cần ra ngoài đưa cho Phùng Nam Thư.
- Năm mới vui vẻ nhé Nam Thư, dì cho cháu lì xì này, chúc cháu cả đời bình an, ngày nào cũng vui vẻ.
- Dì thật tốt.
Phùng Nam Thư nhận lấy bao lì xì rồi liếc Giang Cần một cái, sau đó cẩn thận cất lì xì vào trong túi xách, còn vỗ vỗ cái túi hai cái.
Giang Cần cắn một miếng sủi cảo không dấm, thầm nghĩ Quách Tử Hàng à Quách Tử Hàng, mấy con gà nướng của mày trao yêu thương nhầm người rồi.
Không phải mọi người đều là bạn bè à?
Hơn nữa hai ta quen biết nhau từ tiểu học, bảo là trúc mã trúc mã cũng không ai dám nói gì.
Vì sao tiểu phú bà mới tới lần đầu tiên thôi mà đã nhận được lì xì, còn mày tới thường xuyên mà sao còn không được cả cái vỏ vậy trời?
Mày đó, phải sự suy nghĩ lại vấn đề này đi.
Một lúc lâu sau, món hầm cũng đã lên đĩa, Viên Hữu Cầm và Giang Chính Hoành ra ngồi vào bàn cơm, nở một nụ cười tươi nói mời cả nhà ăn cơm.
Tuy sủi cảo trừ tịch năm nay không có dấm, nhưng niềm vui năm nay không hề kém cạnh những năm có dấm chấm nha.
- Đêm hội mùa xuân năm nay vẫn còn Triệu Bản Sơn hả?
- Làm gì có năm nào không có Triệu Bản Sơn, đêm hội mùa xuân mà không có Triệu Bản Sơn thì còn gọi là đêm hội mùa xuân nữa không?
Giang Chính Hoành nhấp một ngụm rượu.
Giang Cần vừa ăn sủi cảo vừa xem phim truyền hình Không thiếu tiền , không nhịn nổi sự cảm thán:
- Biết đâu được một hai năm nữa sẽ không thấy người ta nữa.
- Đêm hội mùa xuân mấy năm nay càng ngày càng không thú vị, nếu không có tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn nữa thì đúng là không còn gì để xem.
- Nam Thư ăn nhiều lên cháu. - Viên Hữu Cầm không chú ý đến đêm hội mùa xuân mà chỉ chú ý tới Phùng Nam Thư.
Dù vẫn chưa xác định được có phải là con dâu mình hay không, nhưng bà vẫn không nhịn được mà gắp đồ ăn cho tiểu phú bà liên tục.
Bà thật sự rất muốn có một đứa con gái, đại khái những gia đình chỉ có con trai đều có suy nghĩ này đi, luôn cảm thấy con gái ngoan ngoãn đáng yêu, con trai gì gì đó quá nghịch ngợm, chỉ tiếc là Giang Cần đã đầu thai vào nhà họ rồi nên nguyện vọng này vẫn mãi không thể thực hiện được.
Mà giờ Phùng Nam Thư lại thỏa mãn tất cả những ảo tưởng về một cô con gái ngoan của Viên Hữu Cầm, bà gắp cho cô cái gì là cô ăn cái đó, có vẻ rất dễ nuôi.
Giang Cần rời mắt khỏi ti vi để liếc tiểu phú bà một cái:
- Cậu ăn uống nhỏ nhẹ như này từ bao giờ vậy? Sao hôm nay yểu điệu thục nữ dữ thế?
- Mình luôn ăn như vậy mà. - Phùng Nam Thư nghiêm túc nói.
- Làm gì có chuyện đó, cậu là bé tham ăn, ớt cay như thế mà còn dám ăn liên tục chứ nói gì tới mấy món bình thường.
- Giang Cần, cậu là người xấu.
Viên Hữu Cầm tức đến mức đập mạnh đũa xuống bàn:
- Giang Cần mày ăn no rửng mỡ đúng không? Sao cứ bắt nạt con nhà người ta mãi thế?
Hay thôi, con đi nhé?
Xem ra trong cái nhà này chỉ có con là người ngoài thôi.
Giang Cần chỉ dám làu bàu trong lòng mà không dám nói gì, sợ tết nhất lại ăn mắng nên hắn rất sáng suốt đưa ra quyết định, là ngậm miệng lại và cúi đầu ăn sủi cảo tiếp.
Phùng Nam Thư mím môi, trong mắt tràn ngập vui sướng. Trông cô như một con mèo ngốc được vuốt lông thoải mái đến mức phát ra tiếng khò khè khe khẽ, hai tròng mắt xinh đẹp phản chiếu lại ánh đèn ấm áp.
Đề tài nói chuyện tiếp theo khá thú vị.
Viên Hữu Cầm hỏi hai đứa quen nhau như thế nào, tiểu phú bà rất thành thật trả lời là lần đó Giang Cần đá chân cô nên hai người mới bắt đầu quen biết, Viên Hữu Cầm nghe xong thì chỉ cho ra một lời bình, để dì đánh gãy chân chó của nó.
Giang Cần ngồi cạnh vừa uống trà vừa hóng hớt, nghe vậy thì tự dưng cảm thấy đầu gối mình lạnh căm căm, sợ là bệnh thấp khớp lại phát tác rồi.
Thật ra Viên Hữu Cầm còn có rất nhiều vấn đề sâu hơn về quan hệ của hai người muốn hỏi Phùng Nam Thư, nhưng trước khi ăn cơm, bà đã được Giang Chính Hoành phân tích qua rồi.
Con gái nhà người ta mới tới nhà lần đầu, hơn nữa còn chưa chính thức xác nhận quan hệ với con trai nhà mình, hỏi nhiều quá sẽ không thích hợp, chi bằng cứ để yên đấy để thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Nếu là con dâu của mình rồi thì có đặt gạch từ trước hay không thì vẫn là con dâu của mình.
Viên Hữu Cầm thấy như vậy cũng đúng, nên không hỏi nhiều nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận