Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 265: Tôi thấy chưa đủ

Phạm Thục Linh cũng đi theo sau hai người, nhưng không theo sát như Cao Văn Tuệ. Cô cũng cảm thấy Giang Cần và Phùng Nam Thư rất xứng đôi, tuy thân mật khăng khít nhưng không có cảm giác sến súa như kiểu mấy đứa nhóc mới tập yêu, đến động tác nắm tay trông cũng rất trong sáng, giống như vuốt mèo cào nhẹ vào tim vậy, làm người ta ngứa ngáy, không nhịn được mà nảy lên ý muốn yêu đương.
- Dù sao thì cũng phải chọn món trước rồi đến tiệm ăn chứ nhỉ, mọi người muốn ăn gì?
- Ăn lẩu đi, thời tiết như này ăn lẩu là hợp nhất.
Lâm Xuyên vào cuối thu đã trở lạnh, đặc biệt là lúc gần chạng vạng, gió bắc thổi qua một đợt là lạnh run người, cảm giác lạnh lẽo trở nên rõ rệt.
Dưới cái lạnh như thế này, Phùng Nam Thư, Cao Văn Tuệ và Phạm Thục Linh đều nhất trí với ý kiến ăn lẩu, Giang Cần gật đầu, lái xe mang các cô đến một tiệm lẩu ở trung tâm thành phố.
Có lẽ mọi người cũng cảm thấy hôm nay là ngày phù hợp để ăn lẩu, cho nên tiệm cũng rất đông đúc.
Bốn người gọi một nồi lẩu hai ngăn, một bàn đầy thịt.
Một lúc lâu sau, thịt trên bàn đã được ăn hơn một nửa, miệng của tiểu phú bà đã trở nên đỏ hồng vì cay, nhưng niềm vui sướng nơi đáy mắt lại rất rõ ràng.
...
Ăn xong ở tiệm lẩu, Giang Cần lái xe về Lâm Đại, đưa ba cô gái về ký túc xá.
Lúc này trời còn chưa tối hẳn, cái lạnh buốt xương bao trùm vườn trường, lạnh đến mức các cặp đôi trên đường ít đi hẳn.
Giang Cần vốn định về nhà tắm rửa, bỗng nhiên lại nhận được cuộc gọi của Lữ Quang Vinh.
Lão Lữ ban đầu còn giả vờ hỏi thăm ân cần vài câu, ví dụ như gần đây hắn kinh doanh thế nào, có chuyện gì cần giúp đỡ không, còn hào phóng nói có chuyện gì cần thì cứ bảo, trường học nhất định sẽ giúp hắn giải quyết.
Cố vấn học tập như y bình thường là thần long thấy đầu không thấy đuôi, bây giờ bỗng dưng lại gọi điện thoại đến để ra vẻ quan tâm, làm Giang Cần đề cao cảnh giác ngay.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, lão Lữ lái sang chuyện khác, nói có mấy cấp trên muốn đến 208 tham quan, một giờ sau sẽ đến nơi, bảo hắn nên thu dọn cho sạch sẽ, lấy diện mạo sôi nổi nhất để tiếp đón cuộc thị sát.
- Thầy Lữ, cấp trên tới ý là loại cấp trên nào vậy ạ?
- Đều là lãnh đạo của trường học chúng ta thôi ấy mà, một người là chủ quản Ban giám hiệu - hiệu trưởng Trương, người còn lại là chủ nhiệm Cố của Ban tuyên giáo.
- Vâng, em biết rồi.
Giang Cần cúp máy, nhét điện thoại vào lại túi.
Đơn xin gây dựng sự nghiệp của hắn trực thuộc Học viện Tài chính, cho nên lão Lữ biết trước chuyện này cũng bình thường.
Mặt khác, hắn biết sớm muộn gì thì 208 cũng phải tiếp đón chuyến thị sát này.
Dù sao thì cũng là tân sinh viên gây dựng sự nghiệp đến mức lên báo, lãnh đạo của trường học tất nhiên sẽ quan tâm.
Hắn ôm rổ tắm suy nghĩ một lúc, nghĩ thầm rốt cuộc là hắn có nên tắm nữa hay không? Tắm thì cùng lắm cũng chỉ trễ mất hai mươi phút thôi, đến đón lãnh đạo sau cũng không tính là muộn nhỉ, nhưng suy đi tính lại, hắn lại thấy không ổn.
Lỡ như lãnh đạo đến sớm thì sao?
Lỡ như trong văn phòng chỉ có một mình Tô Nại thì sao?
Lỡ như...
Mẹ nó, không nhây được không nhây được.
Kể cả Tô Nại không ở văn phòng, nếu thằng nhãi Đổng Văn Hào kia lại kéo người đánh bài, bị lãnh đạo thấy được thì không hay.
Vì thế Giang Cần đi nửa đường đến nhà tắm rồi lại quay trở về, đến 208 trước.
Chỗ Tô Nại không có thứ gì lộn xộn, cô chỉ lặng lẽ ngồi trên bàn làm việc thử nghiệm trang web, trông giống một trạch nữ bình thường chẳng có hứng thú kỳ cục gì.
Nhưng đúng là Đổng Văn Hào đang kéo người đánh bài, nhìn tình hình mặt Lộ Phi Vũ đang dán đầy giấy mà nói thì có lẽ bọn họ đang vô cùng thích thú.
- Được rồi được rồi, đừng đánh nữa, nhanh chóng dọn dẹp đi, làm ổ chó của mấy người sáng sủa một tí.
Đổng Văn Hào lật đống giấy trước mắt lên:
- Ông chủ, không phải cậu từng nói là chúng tôi vất vả với Đại học Khoa học Kỹ thuật lâu vậy rồi nên mấy ngày nay được nghỉ ngơi thả lỏng, muốn chơi gì thì chơi à.
- Hôm nay là tình huống đặc biệt, lãnh đạo trong trường muốn đến thị sát. - Giang Cần đạp vào mông Lộ Phi Vũ một phát:
- Nhanh chóng rửa mặt đi, nhìn đống giấy trên mặt anh kìa, như rèm cửa vậy.
- Ông chủ, quân tử động khẩu bất động thủ!
- Đừng xàm nữa, người ta sắp đến rồi đấy, làm việc nhanh đi!
Dưới sự lải nhải của Giang Cần, người ở 208 cùng nhau đứng dậy làm việc, thu dọn đống bài Poker rơi đầy đất, ném vào trong tủ, sau đó dọn dẹp lại bàn làm việc, khôi phục lại hình dạng mà một văn phòng nên có.
- Sao rồi ông chủ? Như này được chưa? - Đổng Văn Hào thò lại hỏi một câu.
- Còn thiếu một chút.
- Thiếu chỗ nào cơ chứ? Tôi sai người làm ngay.
Giang Cần nheo mắt nhìn quanh một vòng:
- Thiếu mấy chiếc máy tính, mấy cái máy sưởi, mấy cái máy in, vài cái ghế đẹp.
Đổng Văn Hào trong đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận