Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 478: Nửa giang sơn và hai người đẹp (2)

Hà Ích Quân vẫy tay với các quản lý trước bàn hội nghị, mọi người ngay lập tức vây quanh, lật từng trang một, hồi lâu, đột nhiên ai cũng có cảm hứng và hướng đi mới.
Tài liệu tham khảo?
Con mẹ nó đây chính là một cuốn sách quý giá, quả thực chính bảo điển cải cách dành cho Vạn Chúng!
Trước đây, Giang Cần chỉ cung cấp một khung tổng quan cho mọi người, giúp họ định hướng đúng, tránh đi những con đường sai lầm và giảm thiểu chi phí thử nghiệm. Nhưng lần này, trong tài liệu là đầy đủ các chi tiết.
- Không phải cậu ta nói là trong vòng ba ngày sao?
Hà Ích Quân mắt muốn rớt ra ngoài.
Triệu Tổ Phong sửng sốt một chút:
- Nửa giờ cũng có thể coi là trong vòng ba ngày.
- Ý tôi là, tài liệu này không thể được viết trong vòng nửa giờ, còn liên quan đến phong thủy nữa này?
Triệu Tổ Phong mở thuộc tính tài liệu xem một chút, phát hiện ngày sửa đổi cuối cùng của tài liệu này là cuối tháng 1 năm 2009, khi đó Đại học Lâm Xuyên vừa cho nghỉ đông, nhưng vẫn chưa đến Tết Nguyên Đán.
Nói cách khác, Giang Cần đã dùng thời gian nghỉ đông để hoàn thành phần tài liệu này, và đã giữ trong tay hai tháng rồi.
Các quản lý nhìn nhau, lập tức trở nên bối rối.
- Nhóc này, thật sự là không thấy thỏ không thả đại bàng a, cậu ta đã viết xong và đang chờ tôi đúng không?
Hà Ích Quân mắng to Giang Cần quá cẩu.
Tựa như việc trong tay hắn có một nắm cát vàng, nhưng mỗi lần chỉ rải một chút, làm thỏa mãn sự thèm thuồng của mình. Và đến bây giờ, hắn mới hoàn toàn mở lòng bàn tay, quả thực chó không chịu được.
Nói cách khác, hắn đã có ý tưởng với văn phòng ở tầng cao nhất này từ kỳ nghỉ đông rồi, cho nên hắn mới dành rất nhiều tinh lực như vậy để làm phần tài liệu hướng dẫn này.
Trao đổi lợi ích, thứ này có thể xem như bị hắn chơi nát rồi.
- Nửa tầng, đổi một phần tài liệu tham chiếu, không tính là lỗ.
Hà Ích Quân hiểu rằng giá trị của cuốn sổ tay này vượt xa sự tưởng tượng của y, là thành ý lớn nhất mà Giang Cần đưa ra, có giá trị vượt xa văn phòng mình cho mượn.
Nghe câu nói này, Nhạc Trúc mím môi, thầm nghĩ Hà tổng quá ngây thơ, không chỉ nửa tầng lầu, còn có tôi đâu, còn có quản lý Bảo đâu.
Cùng lúc đó, Giang Cần đã lái xe trên đường trở về Lâm Đại.
Cải cách trung tâm mua sắm không phải là việc khó, bởi vì hắn đã từng đi dạo quá nhiều trung tâm mua sắm phát triển thành công. Chỉ cần kết hợp kinh nghiệm và cảm xúc tại thời điểm đó, rồi sao chép ra, đây là lợi thế của người trùng sinh.
Nhưng đối với những người như Hà Ích Quân, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng, phần tài liệu kia thật sự giúp bọn họ tránh đi nhiều rắc rối.
Cho nên, việc nhường nửa giang sơn và hai mỹ nhân, Hà Ích Quân thực sự không thiệt hại gì cả.
Giang Cần lái xe trở lại cơ sở khởi nghiệp của Đại học Lâm Xuyên, lấy rượu mua ở Tụ Tiên lâu tối hôm qua, định uống một chút để chúc mừng.
Dù sao, vấn đề văn phòng đã được giải quyết, có thêm trợ lý nhân sự và trợ lý hành chính, cũng được coi là một điều đáng mừng.
Chỉ là sau khi rót một ly và nhấm nháp hương vị, biểu tình Giang Cần bỗng nhiên sửng sốt, mi tâm bất giác nhăn lại.
Không đúng, mẹ nó đây là rượu giả à?
Hoàn toàn không còn hương vị ngọt ngào như trước, ngay cả hương thơm mê người sau khi vào miệng cũng không thấy đâu.
Giang Cần hắt rượu rót lại ly khác, kết quả vẫn như cũ:
- Lộ Phi Vũ, tối qua anh có uống rượu này không?
Lộ Phi Vũ ngẩng đầu:
- Uống rồi ông chủ, tôi và Đổng ca uống chừng nửa xị.
- Anh cảm thấy rượu này thế nào?
- Thật khó uống, Đổng ca cũng nói như vậy, tôi không hiểu tại sao cậu lại muốn mua thêm hai chai nữa.
Giang Cần nhìn ly rượu trong tay, thầm nghĩ chẳng lẽ là ảnh hưởng của bầu không khí, cho nên hắn mới uống ra được hương vị ngon sao? Không thể nào.
- Không ngon.
Uống thêm một ngụm nữa, Giang Cần cuối cùng cũng xác nhận, đây hoàn toàn không phải loại rượu mà hắn uống tối hôm qua.
Mặc dù thương hiệu là như nhau, chai rượu cũng giống nhau, nhưng hương vị khác nhau, như thể thiếu thứ gì đó vậy, nhưng hắn cũng không biết vấn đề ở đâu, chỉ có thể coi là bị lừa.
Đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma, ngày nào cũng lừa người, thi thoảng bị người ta lừa một lần cũng không sao.
Giang Cần đậy nắp lại, bỏ cả chai chưa tháo niêm phong vào ngăn tủ, ngay cả hộp rượu cũng không vứt.
- Ông chủ, không ngon sao còn giữ lại làm gì?
Lộ Phi Vũ khó hiểu.
- Hơn tám trăm một chai, mẹ nó gần bằng rượu ngũ lương rồi, vứt đi không tiếc sao? Sau này dùng để biếu tặng hoặc mời khách đi, không nói hương vị thế nào, nhưng giá là thật.
- Mẹ kiếp, học được...
Giang Cần đóng cửa tủ lại, ngẩng đầu nhìn lịch học dán trên tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận