Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 354: Học tập khiến cho tôi vui vẻ (3)

Giang Cần xua tay sau đó nhướng mắt:
- Vừa rồi tôi đã sắp học vào rồi, con mẹ nó cậu ngậm miệng lại cho tôi.
- Còn lão Tào thì sao, cậu có muốn đi quán net hay không, làm chó thì làm chó thôi, vui vẻ quan trọng nhất nha.
- Cái này...
Thật ra Tào Quảng Vũ cũng có khuynh hướng đi quán net, tốc độ chữ viết tay vẫn chậm, vì vậy tốt hơn là đến quán Internet gõ lách cách, không phải sẽ càng vui vẻ hạnh phúc sao.
Nhưng vào lúc này, lại có thêm năm bóng người đột nhiên bước vào phòng học.
Giản Thuần, Tống Tình Tình, Tưởng Điềm, Phan Tú, còn có Trang Thần với một chiếc ba lô, năm người vừa đi vào đã nhìn thấy nhóm Giang Cần, thế là không nói hai lời đã sáp lại.
- Lão Nhâm, đi, tôi sẽ đi quán net với cậu. - Tào Quảng Vũ đã chồng sách lên nhau rồi.
- Ai đi quán net, cậu đừng quấy rầy tôi học tập.
Nhâm Tự Cường thu hồi mỉm cười, dùng vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn Phan Tú một cái rồi lập tức ôm lấy sách giáo khoa bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.
Ba đoá hoa của lớp Tài chính 3 cộng thêm Trang Thần ngồi xuống chào hỏi bốn người bọn họ, nhìn những quyển sách dày, hẳn là bọn họ cũng đến học bài.
Sách giáo khoa bọn họ mang theo tốt hơn Giang Cần rất nhiều, mặc dù không rách nát như thời cao trung, nhưng tối thiểu nhất đều có nếp gấp, xem như là cũng có bỏ công sức ra đọc sách.
- Giang Cần, cảm ơn vì lần trước đã cho tôi mượn phòng học để làm sủi cảo.
Tưởng Điềm không mở sách giáo khoa mà ngược lại nói chuyện với Giang Cần trước.
- Không cần khách sáo, các cô cũng đã giúp tôi dẫn Mạn Kỳ đi chơi, xem như đã thanh toán xong rồi. Bà cụ bán hoa quả thế nào rồi, ăn sủi cảo chứ?
Tưởng Điềm nhìn về phía Giản Thuần, Giản Thuần lập tức mở miệng:
- Ăn rồi. Bà cụ còn nói sủi cảo mà chúng tôi làm ăn rất ngon, còn muốn chúng tôi cầm chút hoa quả mang về, nhưng mà chúng tôi đều từ chối.
Giang Cần gật gật đầu:
- Về sau đi xe nên hết sức cẩn thận, đừng nôn nôn nóng nóng như vậy, càng đang gấp càng không thể gấp.
- Tôi, tôi đã biết...
Giản Thuần nhẹ nhàng gật đầu, lại chợt nhớ tới một chuyện:
- Sủi cảo hôm Đông chí ăn ngon không? Đó là tôi tự tay làm đó.
Giang Cần nhíu mày lại trong lòng tự nhủ, tôi còn chưa ăn sủi cảo của các cô lần nào, làm sao tôi biết có ăn ngon hay không.
Kết quả một giây sau, hắn đã thấy Trang Thần ở bên cạnh đổi sắc mặt, hô hấp cũng gấp gáp hơn, còn lo lắng nhìn chằm chằm Giang Cần, trong ánh mắt hiện lên một tia cầu khẩn.
Giang Cần là nhân tinh, kết hợp với biểu hiện của Giản Thuần và Trang Thần, đại khái đã đoán được chút gì đó.
Ngày Đông chí hôm đó, các cô không chỉ đưa sủi cảo cho lão Lữ, Chu Phượng và hiệu trưởng Trương, mà có khả năng còn có một phần của hắn.
Nhưng các cô không vào được ký túc xá nam sinh, người đưa sủi cảo đến chỉ có thể là Trang Thần, nhưng sủi cảo không có, mất tích còn ly kỳ hơn cả bánh bao đánh chó, chuyện này rất thú vị.
- Sủi cảo thật sự không tệ, phần nhân được chế biến ướp áp rất ngon, tôi còn nghe ngóng công thức của các cô, kết quả quên mất. - Giang Cần nói chuyện còn nhìn thoáng qua Trang Thần, phát hiện ra y bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.
- Công thức là do Tống Tình Tình hỏi mẹ.
Tưởng Điềm đúng lúc bồi thêm một câu.
Giang Cần nhìn về phía Tống Tình Tình:
- Có thể cho tôi một phần công thức kia hay không?
- Đương nhiên có thể!
Tống Tình Tình lấy điện thoại di động ra, trực tiếp chuyển tiếp tin nhắn do mẹ gửi tới.
- Cảm ơn.
Giang Cần nhìn thoáng qua tin nhắn, trong lòng tự nhủ, rốt cuộc mình cũng có cách bắt lấy dạ dày của hiệu trưởng Trương!
Hắn cầm lấy sách toán cao cấp, tiếp tục nghiêm túc ôn tập, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt cảm kích của Trang Thần.
Nửa ngày sau, đã đến giờ cơm tối, cuối cùng trong phòng học yên tĩnh cũng có tiếng động, những người quanh năm ở trong phòng học đều mang theo thức ăn, bây giờ đã chuẩn bị sẵn sàng lấy ra ăn.
Giang Cần duỗi lưng một cái, vỗ vỗ Chu Siêu, Nhâm Tự Cường cùng Tào Quảng Vũ đã ngủ quên, hô hào bọn họ đi ăn cơm.
- Giang Cần, tôi mời cậu ăn cơm chiều nhé!
Trang Thần bỗng nhiên đứng lên.
Giang Cần liếc y một cái:
- Đừng nói là căng tin nhé?
- Nhà hàng Nam Sơn.
- Tôi không phải là người duy nhất cậu muốn mời đúng không?
Trang Thần đã hiểu:
- Vậy... Ký túc xá các cậu đều tới đi.
Tào Quảng Vũ còn đang mơ ngủ, lau lau khóe miệng chảy nước miếng nhìn về phía Giang Cần:
- Có chuyện gì vậy? Làm sao vừa mở mắt đã có người mời ăn cơm thế?
Giang Cần cong khóe miệng:
- Người tốt được báo đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận