Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 473: Nhai rượu (2)

- Hả? Ông chủ đâu?
Đổng Văn Hào đi dạo một vòng, phát hiện Giang Cần không đi cùng bọn họ.
Tô Nại ợ một cái:
- Ông chủ và Lan Lan đã đi quầy lễ tân tính tiền.
Lộ Phi Vũ nghe tiếng tiến lại gần:
- Bữa này chúng ta phải tốn bao nhiêu?
- Tôi đoán ít nhất cũng phải hơn 10 nghìn.
- Bà mẹ nó, ông chủ lần này thực sự là làm một vố lớn.
Đổng Văn Hào chỉ chỉ bảng hiệu trước mặt, bỗng nhiên thanh âm vang dội không ít:
- Đây chính là Tụ Tiên lâu a, bình quân mỗi người hai ba trăm đấy. Nếu không phải vì tụ tập liên hoan, tôi cũng không nỡ bỏ nửa tháng tiền sinh hoạt để ăn một bữa cơm.
Dứt lời, toàn bộ đoàn đội đều nghe thấy, vì thế nhịn không được bắt đầu xì xào bàn tán, liên tục cảm thán. Thế cho nên hình tượng Giang Cần lại cao lớn và chói lọi không ít.
Hai phút sau, Giang Cần cất bước ra khỏi Tụ Tiên lâu, trong tay còn cầm hai chai rượu, chính là loại vừa uống trên bàn, còn đều là hộp nguyên si chưa bóc, vừa nhìn đã biết là mua riêng lúc thanh toán.
Người ta là uống không hết trả rượu, ông chủ uống xong còn mua thêm hai chai mang đi, điều này quả thực có chút kỳ lạ.
- Ông chủ, cậu còn chưa uống say sao?
- Không, đây là lần đầu tiên tôi uống loại rượu này, không ngờ lại ngọt ngào thanh mát như vậy, hương thơm rất độc đáo, rất ngon. Cho nên, tôi mua thêm hai chai, đem về từ từ uống.
Đổng Văn Hào vẻ mặt buồn bực, thầm nghĩ rượu này y cũng uống, căn bản không ngon như ông chủ nói.
Lúc y đi ra còn châm chọc, cảm thấy nhà hàng này trung bình hai ba trăm thật sự là lừa người, ngay cả rượu cũng không gọi loại tốt, không ngờ ông chủ lại uống ngon lành như vậy. Rượu trên bàn còn chưa đủ, lại còn mua thêm hai chai nữa?
Chẳng lẽ... Là trình độ thưởng thức của mình không đủ?
- Phi Vũ, vừa rồi cậu có uống rượu trắng không?
Đổng Văn Hào nhỏ giọng hỏi một câu.
- Uống, thật mẹ nó khó uống.
Mặc dù EQ của Lộ Phi Vũ thường xuyên như có như không, nhưng ngoại trừ lúc bật chế độ lão marketing ra, y về cơ bản vẫn tuân thủ quy tắc cơ bản của báo chí, chỉ nói sự thật.
Đổng Văn Hào bối rối, trong lòng tự hỏi vị giác của ông chủ có phải xảy ra vấn đề gì không?
Cùng lúc đó, Phùng Nam Thư có chút chột dạ nhìn hai chai rượu kia, sau đó lặng yên không một tiếng động nhét bàn tay nhỏ bé vào trong túi Giang Cần.
Ăn xong sắc trời còn sớm, có người đề nghị đi dạo quán bar, kiến thức thế giới của người trưởng thành.
Nhưng Giang Cần cảm thấy quán bar quá ồn ào, cũng không muốn dẫn Phùng Nam Thư đi náo loạn quần ma loạn vũ. Thế là hắn chia đoàn đội thành ba nhóm, một nhóm đi quán bar quẩy, một nhóm đi sòng bài bên kia đường chơi mạt chược.
Nhóm nữ còn lại không muốn đi đâu cả, quyết định đi dạo phố buôn bán.
Dù sao cũng vừa mới phát tiền thưởng mà, không mua chút gì quả thực có lỗi với bản thân đã làm việc vất vả.
Sau khi đoàn người tách ra, Giang Cần đến sòng bài xin một phòng bao, cùng Phùng Nam Thư, Đổng Văn Hào, Lộ Phi Vũ gom đủ một bàn, thỏa thuận tiền cược là năm tệ.
- Giang Cần, mình không biết chơi.
Giang Cần bấm công tắc xúc xắc điện:
- Mạt chược thực sự rất dễ học, như thế này... 'ích y' có thể bằng 0.
Phùng Nam Thư suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cảm thấy mình hiểu.
- Bà chủ không biết chơi, Phi Vũ cậu nhớ khống bàn, thắng ít một chút.
Đổng Văn Hào nói với Lộ Phi Vũ một câu.
Lộ Phi Vũ đồng ý:
- Yên tâm đi Đổng ca, hôm nay chỉ làm thịt ông chủ, tuyệt đối không làm tổn thương bà chủ.
- Có thể, tôi bí mật giúp cậu tráo thẻ.
Một lúc lâu sau, Đổng Văn Hào và Lộ Phi Vũ thua khóc.
Nói thật, kỹ thuật của ông chủ cũng không tốt, mấy vòng cũng không qua được, nhưng bà chủ thật sự biết chơi a.
‘Liên trang’ bao nhiêu lần rồi?
Đổng Văn Hào hồi tưởng lại một chút, đã không nhớ rõ, chỉ biết thẻ chip màu đỏ của mình càng ngày càng ít, thẻ chip màu lam của Lộ Phi Vũ cũng không còn nữa.
Ông chủ vừa phát tiền thưởng, bà chủ bắt đầu dựa vào kỹ thuật để thắng lại.
Hai vợ chồng này, thu hồi tiền lương vừa nhanh vừa hay!
- Cảm thấy thế nào?
Phùng Nam Thư khẽ gật đầu:
- Vui lắm, tiếp tục đi.
Giang Cần vui mừng khôn xiết:
- Nào đến, tiếp tục, hôm nay không thua sạch tiền thưởng, không ai được phép rời khỏi căn phòng này!
Đổng Văn Hào và Lộ Phi Vũ liếc nhau một cái, mặt trắng bệch, thầm nghĩ sớm biết vậy đã đi theo bọn họ đến quán bar, nếu không, đi theo các nữ sinh dạo phố cũng tốt hơn thế này.
Lại đánh thêm ba vòng, hai người nhịn không được, một người giả vờ đau bụng muốn đi vệ sinh, một người nói điện thoại từ gia đình cần ra ngoài nghe máy, mãi đến khi hết thời gian trong phòng mới trở về.
Không có cách nào, ông chủ quá cẩu, bạn chỉ có thể chó hơn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận