Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 497: Mồi vẫn là mồi

Trời chạng vạng tối, những áng mây hồng rực rỡ mà lộng lẫy.
Tiểu phú bà đã có thể tự mình đi xe đạp điện từ từ, nên Giang Cần buông tay ra, nhìn cô lái xe từ đông sang nam, từ nam sang đông, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trước đây hắn từng xem một bộ phim truyền hình, trong đó có một nữ sinh trẻ tràn đầy sức sống cũng suốt ngày buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục, lái xe điện thong thả đi qua đi lại.
Hắn cũng không biết có phải là mình có loại đam mê không thể giải thích nào hay không, dù sao Giang Cần đã nhớ cảnh tượng đó rất lâu.
Lúc này, cảm giác ảo ảnh chiếu vào thực tại bỗng nhiên xuất hiện.
Tiểu phú bà thực sự đã được nuôi dưỡng thành dáng vẻ của hắn muốn...
Giang Cần nhường cho cô một con đường rộng rãi, quay người ngồi xổm xuống lề đường nơi Cao Văn Tuệ đang ngồi.
- Cái mông nhỏ của Phùng Nam Thư có mềm không?
- Văn Tuệ, tôi có mở một chi nhánh của Hỉ Điềm ở Vạn Chúng, hay là để cô đến đó làm nhé?
Cao Văn Tuệ mím môi nói:
- Cậu sờ rồi thì nói sờ rồi đi. Dù sao toàn bộ cơ thể của cô ấy đều thuộc về cậu , có gì phải xấu hổ chứ.
Giang Cần quay đầu nhìn chiếc ghế dưới mông cô:
- Được thôi, chúng ta tìm một góc không có người, tôi sẽ miêu tả cẩn thận cảm giác khi sờ cùng với sự xao động trong lòng tôi cho cậu, nhưng cậu không thể kể cho người khác.
- Vậy chúng ta đi đến phía sau bãi đậu xe để nói chuyện đi, tôi tuyệt đối không nói chuyện này cho người thứ hai biết.
Cao Văn Tuệ hưng phấn đứng dậy, không ngờ một giây sau, Giang Cần đã nhanh chóng giật lấy chiếc ghế đó rồi ngồi xuống.
Tình yêu trai gái là gì, trên đời này chỉ có lừa gạt lẫn nhau mà thôi!
Ai bảo cô nói nhiều làm gì, lần này đã thấy lòng người nham hiểm chưa?
Cao Văn Tuệ rất tức giận:
- Cậu cướp ghế của tôi cũng được, nhưng cậu phải miêu tả cảm giác khi sờ và sự xao động trong lòng cậu cho tôi!
- Thôi đi, tôi đã bắt được cá rồi, còn phải cho cậu ăn mồi nữa à?
Giang Cần thích chí ngồi đấy.
- Vậy thì cậu trả ghế cho tôi!
Giang Cần vỗ đùi mình:
- Tới đây, ngồi trên đùi ông chủ, ông chủ sẽ ôm cậu.
Khóe miệng của Cao Văn Tuệ hiện lên một nụ cười khẩy:
- Nếu trong lòng cậu không có âm mưu đen tối, trong sạch vô tội, thì tại sao cậu không dám để Phùng Nam Thư ngồi lên đùi cậu?
- Sao tôi lại không dám?
- Vậy tôi gọi Phùng Nam Thư lại đây!
Giang Cần cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện hôm nay không mặc áo khoác:
- Lần sau đi, hôm nay chưa chuẩn bị xong. Nhưng trong lòng tôi luôn thắc mắc, rốt cuộc là bọn tôi có vấn đề ở chỗ nào, lại làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy bọn tôi đang yêu đương?
Cao Văn Tuệ nghe xong, nghiêm túc suy nghĩ một chút:
- Nhiều lắm, nhưng tôi có thể khái quát bằng một mẫu chuyện, Tiếu ngạo giang hồ Lâm Bình Chi, cậu biết không?
- Nhạc Linh San hỏi Lâm Bình Chi có phải đang luyện Tịch Tà kiếm phổ hay không, Lâm Bình Chi nghe xong sợ hãi tột độ, chuyện này ta chưa từng nói với ai, làm sao nàng biết? Nhạc Linh San nói, con mẹ nó ngươi sắp vểnh Lan Hoa Chỉ tới trước mặt ta rồi, nghĩ ta mù à!
- Giải thích, Lan Hoa Chỉ là cái dáng ngón tay điệu điệu uốn éo của nữ nhân khi múa, bay, tung chiêu. Hết giải thích.
Cao Văn Tuệ đắc ý lắc lắc đầu:
- Không thừa nhận cũng vô dụng, nhất cử nhất động của cậu đều không lừa được người khác.
Giang Cần phi một cái, trả ghế lại cho cô:
- Xe mới mua dễ mất, cậu nhớ dạy tiểu phú bà khóa xe, tôi đi trước.
- Hey, cậu đi đâu thế? Bảo Phùng Nam Thư lái xe đưa cậu đi.
- Không cần, tôi về ký túc xá ngủ bù. Cô ấy mới biết đi xe, đi xa như vậy tôi không yên tâm.
Giang Cần đứng dậy, trả ghế lại cho Cao Văn Tuệ, sau đó đi bộ trở về ký túc xá. Kết quả hắn vừa mở cửa đã nhìn thấy 3 siêu Saiyan nằm trên giường, đang thảo luận chuyện sáng mai đi chạy bộ.
Vừa chạy xong quả thật khác biệt, lão Tào thậm chí có ảo giác lập tức sẽ có cơ bụng.
Chu Siêu cũng rất là lẳng lơ, đứng trước gương soi cơ bắp trên hai cánh tay bằng đủ các góc độ khác nhau.
Còn Nhâm Tự Cường thì đã bắt đầu viết tiêu chuẩn tìm bạn đời của mình, dự định chờ sau khi đoạt giải sẽ đăng lên QQ, cô gái nào không phù hợp yêu cầu thì sẽ không được kết bạn với y.
Đối với những hành vi ý nghĩ kỳ lạ của bạn cùng phòng, Giang Cần từ chối bình luận, thầm nghĩ nếu ngày mai mà mấy người còn có thể chạy tiếp, tôi đây đảo ngược họ tên lại.
Quả nhiên, chờ đến sáng hôm sau, ba người trong ký túc xá không có một người rời giường, tất cả đều lúc nhúc trên giường, gào khóc kêu đau chân.
Mẹ nó, trước đây xuống giường còn tốn sức, ăn cơm cũng dựa vào Multi-group, hiện tại gắng gượng chạy thể dục, có thể không đau chân được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận