Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1254: Phùng Nam Thư vị trà xanh (1)

Y thực sự muốn có một mối tình ngọt ngào trong năm cuối đại học, hơn nữa thực sự có nhiều chủ đề chung với cô đàn em chưa từng gặp mặt kia.
Nhưng sau đó, mọi chuyện dần trở nên không ổn.
Cô nàng thường xuyên chia sẻ với y những bức ảnh đậm chất gay, còn luôn nói rằng nam nữ chỉ để duy truyền nòi giống, tình yêu thật sự chỉ có giữa người đồng giới, khiến Siêu Tử càng suy nghĩ càng lo lắng.
Mà cậu em đã cho y số QQ của cô nàng kia, ánh mắt nhìn y càng lúc càng cô đơn.
Sau khi trở về, Siêu Tử đã chặn QQ của cô đàn em, sau đó thậm chí còn từ bỏ bóng rổ, những ngày đó y không dám đi vào nhà vệ sinh nam, luôn cảm thấy như có thứ gì đó đang theo sau mình.
"Không có người yêu cũng tốt, tiết kiệm tiền, đi xem phim tốn tiền, xem xong phim lại phải đi ăn, cũng tốn tiền. Như đám độc thân bọn tôi, có chút tiền là tự mình tiêu xài, không phải thơm hơn sao."
Giang Cần ngồi trên ghế, thay đôi giày da trên chân.
Siêu Tử không nói gì, nhưng Trương Quảng Phát lập tức đồng ý: "Đúng vậy, Giang tổng nói đúng lắm, độc thân thật thoải mái, lát nữa họ đi rồi, chúng ta cùng Siêu Tử chơi bài."
Chu Siêu liếc nhìn Trương Quảng Phát rồi lặng lẽ đưa hai ngón tay lên, bịt kín đôi tai mình.
Giang Cần mỉm cười: "Tôi không đánh bài nữa đâu, lát nữa tôi định đưa bạn thân đi xem phim, tiện thể ăn tối luôn."
Sau khi nghe xong, Trương Quảng Phát có vẻ bối rối, y cứ thế quay đầu nhìn về phía Chu Siêu.
Chu Siêu dùng giọng điệu của người đã trải qua mọi thứ để an ủi y: "Quen là được, Giang ca là người tốt đấy, chỉ là hơi cứng miệng một chút, thích nói vòng vo chọc ghẹo người khác, nhưng mánh khóe cũng chỉ có vậy thôi, trải qua một lần là có thể phòng ngừa được rồi."
"Hiểu rồi..."
Giang Cần đến phòng ký túc xá của Phùng Nam Thư, đón tiểu phú bà đã ăn mặc rất chỉn chu.
Vẫn chiếc áo khoác màu be kiểu Hàn, nhưng bên trong cô đã thay bằng chiếc váy bút chì trắng ôm sát, đôi chân dài được bao bọc trong chiếc tất đen dày, đôi bốt ngắn thêu hoa mà Giang Cần đã đưa cô đi mua.
Tay trái của cô giấu trong ống tay áo, ngón tay trắng ngần dán một miếng dán vết thương, có lẽ đúng như Vương Hải Ny đã nói, là vết thương do đan găng tay gây ra.
"Sao lại bị thương vậy?"
"Em vô tình va phải khi xuống giường, nhưng mà không đau lắm đâu, cảm giác như kiến cắn vậy." Phùng Nam Thư ngước đôi mắt trong veo lên, giọng nói nhẹ nhàng.
Giang Cần nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhìn xuống, phát hiện trên miếng dán có viết tên mình: "Cái này là sao?"
Phùng Nam Thư rụt tay lại, có phần kiêu ngạo, nói: "Làm vậy sẽ nhanh lành hơn."
"Thật hay đùa vậy?"
"Thật."
Giang Cần nhẹ nhàng đưa tay cô vào túi áo khoác của mình: "Chắc để trong túi mình sẽ nhanh lành hơn phải không?"
Phùng Nam Thư không nói gì, dựa sát vào hắn đi về phía cổng trường, đôi mắt trong sáng của cô lấp lánh rực rỡ.
Đinh Tuyết và Vương Lâm Lâm cũng đã đến cổng trường, bốn người đứng đợi hai người họ, cả bọn dự định đi xe buýt đến đó.
Mùa thu, buổi chiều ngắn ngủi trôi qua nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã chuyển sang bóng tối, ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ lấp lánh muôn màu. Trên xe buýt, hầu hết hành khách là những sinh viên đại học trẻ tuổi, phần lớn đều đang hướng tới rạp chiếu phim.
Tào Quảng Vũ và nhóm bạn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, còn Đinh Tuyết đã tựa đầu lên vai lão Tào, theo nhịp xe lắc lư.
Phía sau, Vương Lâm Lâm cũng bắt chước tựa vào Nhâm Tự Cường.
Phùng Nam Thư là một cô nàng thông minh lanh lợi, cũng nghiêng đầu tựa vào lòng Giang Cần và nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ đầy sức sống của hắn.
Xe buýt lắc lư trong ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc phù hợp với không khí đang phát ra.
“Những cơn mưa năm ấy, những tình yêu năm ấy chúng ta đã bỏ lỡ...”
“Thật muốn nói với em, nói rằng anh chưa từng quên...”
“Từng muốn chinh phục cả thế giới, nhưng cuối cùng mới nhận ra...”
“Mọi điều trên thế gian này, từng chút, từng chút một, tất cả đều là em...”
Sau một hồi, xe dần đến trước trung tâm thương mại Vạn Chúng rực rỡ ánh đèn, đám sinh viên ào ào xuống xe, hối hả về phía quảng trường.
Giang Cần dẫn theo Phùng Nam Thư, tiểu phú bà suýt chút nữa đã ngủ quên trong vòng tay hắn, không nhịn được véo má cô: "Ở bên mình thấy an toàn đến thế sao? Xe lắc đến nỗi mình còn thấy óc bắn ra ngoài, mà cậu vẫn ngủ được à?"
Phùng Nam Thư mơ màng dụi mắt, nhẹ gật đầu.
Thế giới này, đối với một người nhút nhát như cô, quả là hỗn loạn và không an toàn, nhưng cô lại có thể yên tâm khi ở bên cạnh Giang Cần, đặc biệt là khi nắm tay nhau, cảm giác an toàn ấy càng thêm rõ rệt.
“Giang ca, các cậu xem suất mấy giờ?”
“Suất bảy giờ ba mươi.”
“Chúng tôi xem suất bảy giờ mười, sắp kiểm vé rồi, tạm biệt nhé!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận