Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 652: Ai là Phú Quý Lật Trời? (2)

Những thương hiệu bản thổ này cũng không cần cửa hàng ngoại tuyến, bọn họ chỉ cần đả thông con đường cung cầu vào các khu đô thị đại học là được, hơn nữa giá trị cũng tương đối thấp, có thể coi là quân tiên phong trong chiến lược hợp tác.
Dựa theo sự sắp xếp của Giang Cần, lần cung cấp hàng hóa liên khu vực này của bọn họ sẽ hạ giá xuống mức thấp nhất, thậm chí có thể miễn phí tặng kèm khi đăng ký Zhihu.
Quảng cáo chính là như vậy, bạn nhất định phải tách biệt lợi nhuận và quảng cáo.
Nếu muốn kiếm tiền thì đừng nghĩ đến việc mở rộng khu vực tiêu thụ của mình, nhưng một khi bạn muốn mở rộng khu vực tiêu thụ, bạn phải chuẩn bị sẵn sàng để mất một ít tiền.
Dựa theo lời ông chủ Giang nói, lần này không phải là để kiếm tiền mà đơn giản là kết bạn mà thôi.
Bận hết chuyện này đến chuyện khác, chỉ còn một ngày nữa là đến ngày khai giảng của Lâm Đại, Giang Cần hiếm khi có thời gian rảnh, đi dạo cùng tiểu phú bà, tưới cây phát tài và rèn luyện cơ bụng, nhưng hắn luôn có cảm giác thiếu cái gì đó, mãi đến lúc chạng vạng tối, giáo sư Nghiêm đi đến 208.
Không chỉ có mình ông đến, trong tay còn cầm một sợi dây thừng, cuối sợi dây thừng là một con chó mũm mĩm.
- Ồ, giáo sư Nghiêm, con chó này là của ai vậy? Nhìn quen quá.
- Đây là Phú Quý Lật Trời.
- Con mẹ nó, tên rất hay… xin chào Phú Quý, tao là Giang Cần, mày cũng có thể gọi tao là A Tổ.
Giang Cần ngồi xổm xuống sờ soạng, sắc mặt đột nhiên sững sờ.
- Đợi một chút, em nhớ hình như em cũng có một con chó tên là Phú Quý Lật Trời mà.
Giáo sư Nghiêm nghe xong lập tức cười ha ha một tiếng:
- Đừng giả vờ nữa, còn mẹ nó hình như? Đây rõ ràng là chó của cậu mà!
- Ôi đệch, đây là chó của em? Sao lại béo đến mức này? - Giang Cần càng hoảng sợ.
Mặt giáo sư Nghiêm đen lại:
- Hôm đó tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đã dắt chó đi dạo, lúc quay lại thì thấy phòng 208 đã khóa cửa, tôi còn có thể làm gì được? Tôi chỉ có thể đưa nó về nhà, được lắm, vật nhỏ này còn ăn tốt hơn cả heo, một giáo sư đại học như tôi suýt chút nữa bị nó ăn đến phá sản!
Phú Quý ịc ịc hai tiếng, nó ngước mắt lên nhìn Giang Cần, giả bộ đáng thương.
- Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi. - Giang Cần vuốt ve con chó hai lần, trong mắt hiện lên vẻ thương hại.
Giáo sư Nghiêm móc một xấp hóa đơn trong túi ra:
- Đây đều là tiền mua thức ăn cho chó, cậu phải trả lại cho tôi. Tôi nói cho cậu biết, con chó này còn khốn kiếp hơn cả cậu, nếu không phải là thức ăn hàng hiệu thì nó sẽ không ăn một miếng, hại chết tôi rồi.
Giang Cần nhìn xấp hóa đơn nói:
- Giáo sư, thầy đã nuôi lâu như vậy mà không có tình cảm gì sao? Hay là con chó này là của cả em và thầy, tiền thức ăn cho chó chúng ta chia.
- Cảm tình cái rắm, bây giờ ghế sô pha nhà tôi bị rách cả rồi kìa, trong tủ quần áo còn thủng một lỗ, cậu còn phải đền tiền ghế sô pha và tiền tủ quần áo cho tôi.
- Sở dĩ phá nhà là vì tinh lực quá mạnh và không có chỗ nào để phát tiết, được đi loanh quanh nhiều thì tốt rồi, nói chung Phú Quý vẫn là một con chó ngoan.
Nghe vậy, khóe miệng giáo sư Nghiêm giật giật:
- Tôi đã 60 tuổi rồi, không phải là tôi dắt nó ra ngoài đi dạo mà là nó dắt tôi.
Giang Cần cười ha ha rồi lấy ra một xấp tiền, sau đó lấy hai hộp Mao Tiêm từ trong tủ ra:
- Vất vả cho giáo sư Nghiêm rồi, trà này là em đặc biệt nhờ bạn mua ở nơi sản xuất, thầy nếm thử xem có ngon không, nếu ngon lần sau em lại mua.
- Vậy còn được.
Giáo sư Nghiêm cầm tiền, cầm lấy trà rồi quay người rời đi, không có chút lưu luyến nào, xem ra hai tháng này Phú Quý thực sự tra tấn ông lão này không nhẹ.
Vừa đi không bao lâu, Phùng Nam Thư đã đi đến 208, đôi mắt ngập nước linh động, làn da mịn màng không tì vết, cô mặc một bộ váy trắng nữ tính, nhìn rất quyến rũ.
Nhìn thấy Phú Quý được nuôi thành heo, tiểu phú bà lập tức a một tiếng, đi lên vuốt ve đầu con chó một lúc, cuối cùng cũng khiến cho Phú Quý cảm thấy trong nhà này có một chút dịu dàng.
Tuy nhiên, trong lòng Phú Quý vẫn còn rất buồn bực, dường như cả hai chủ nhân của nó đều không đáng tin cậy lắm.
Nam chủ nhân không đáng tin cậy thì không sao, nhưng tại sao nữ chủ nhân cũng không đáng tin cậy? Điều này rất không phù hợp.
Không phải trong nhà chỉ có duy nhất một con chó là nó sao? Dưới điều kiện độc bá một nhà như vậy, làm sao nữ chủ nhân có thể quên nó? Trừ khi cô có nuôi một con chó khác, hơn nữa cô còn thích con chó đó hơn.
- Giang Cần, đi dạo.
Phùng Nam Thư đột nhiên quay đầu nhìn về phía Giang cần.
- Đi dạo ở đâu?
- Đi rừng phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận