Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 586: Gần giang giả cầy (2)

- Sao trông cậu ta lại giống như sắp chết vậy? Tôi cảm thấy mấy giáo sư giải phẫu thi thể của Khoa Y cũng không trắng bằng cậu ta.
Giang Cần hơi sững lại:
- Cậu còn từng thấy giáo sư giải phẫu thi thể?
Tào Quảng Vũ nhếch mép:
- Cậu cũng không nghĩ xem Đinh Tuyết là người của khoa nào, chuyện kích thích như vậy sao có thể thiếu được tôi?
- Mẹ nó, Tào ca cậu chơi đủ biến thái rồi đấy? Hẹn hò còn hẹn đến nhà xác?
- Không phải!
Đúng lúc này, Chu Siêu đột nhiên nghiêm túc lại, dường như đã nghĩ ra điều gì đó:
- Lão Nhâm mấy ngày nay luôn trong trạng thái này, hơn nữa sức khỏe ngày càng kém đi, tôi cảm thấy chuyện này không ổn, cậu ta chắc chắn đã thức khuya học trộm.
Giang Cần mở to mắt ngạc nhiên:
- Cậu dựa vào đâu mà kết luận được như vậy?
- Sáng nay tôi rời giường thì phát hiện, trên bàn của cậu ta có hai chiếc đèn ngón tay, tôi thấy khá thú vị nên cầm lên nghịch thử, kết quả là cả hai đều hết pin.
- Mẹ nó? Không được, tôi phải đi tìm tên khốn này hỏi cho rõ!
Tào Quảng Vũ lập tức phóng ra ngoài, còn Chu Siêu thì theo sát phía sau, cơ thể nghiêng về phía trước, hai cánh tay vung ra phía sau, chạy như thể một ninja Làng Lá.
Giang Cần đứng trên bậc thang trước tòa nhà giảng đường, nhìn cảnh tượng này mà bật cười, cười rồi, khóe mắt lại không nhịn được mà hơi ẩm ướt.
Đây mới là cuộc sống đại học bình thường chứ, ngày ngày ăn uống không lo lắng, suốt ngày chỉ biết vui chơi, cười đùa, chửi bới, đâu giống như mình, chỉ biết làm ăn, ngoài số tiền đầy ắp trong túi thì không có gì khác, cuộc sống thật là khô khan.
Trở về ký túc xá, Nhâm Tự Cường đã bị đánh cho tơi tả, hiện đang ngủ ngon lành, nhìn biểu cảm trên mặt thì có vẻ không bị đau lắm.
Còn Chu Siêu đã bắt đầu thu dọn hành lý, thay áo sơ mi hoa, chuẩn bị vinh quang về quê.
Kỳ thi đã kết thúc, kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu, mặc dù tối nay lớp Tài chính 3 còn có buổi liên hoan, nhưng y không định tham gia.
Dù sao đã một năm rồi, những người quen thì đã quen, những người yêu đương thì đã yêu đương, tụ tập với những người trong lớp chẳng thể xảy ra chuyện gì hay ho nữa, vì vậy loại liên hoan này cũng chỉ còn ý nghĩa tượng trưng.
- Giang ca, khi nào cậu đi?
- Không vội, chậm nhất là ngày kia, lão Tào cậu thì sao?
- Tôi sẽ thu dọn đồ đạc trước, đợi Đinh Tuyết gọi điện rồi tôi mới đi, tôi phải đưa cô ấy về nhà trước.
Tào Quảng Vũ nói xong, không nhịn được nhìn Giang Cần một cái:
- Lão Giang, thật ra vẫn là cậu tốt, tìm một người ở gần nhà, nghỉ hè về nhà cũng không cần chạy ngược chạy xuôi.
- Cô ấy không phải người địa phương, là người Thượng Hải.
Thả lỏng sau khi thi xong khiến Giang Cần trở nên lơ là.
- Ồ, hai người không phải là bạn tốt à? Tôi còn chưa nói là ai mà cậu đã tự hiểu là Phùng Nam Thư rồi?
- Ha ha, nói hay đấy, lần sau đừng nói nữa.
Giang Cần lườm y một cái, thay một bộ quần áo rồi rời khỏi ký túc xá, sau đó gọi cho Từ Ngọc, đến ngân hàng phía đông đường Trường Thủy để rút tiền, định phát thưởng cho mọi người 208.
Đoàn đội nòng cốt của 208 có tổng cộng 21 người, trong đó đội kỹ thuật 6 người, đội nội dung 6 người, tổ thị trường 7 người, cộng thêm Lô Tuyết Mai tổ thiết kế và Từ Ngọc của bộ phận tài vụ.
Mỗi người hai nghìn tệ, chỉ tiền thưởng đã phải mất 50 ngàn.
Tuy nhiên, đối với Giang Cần hiện tại, số tiền này chỉ là chín trâu mất cọng lông, không đáng tính toán. Mà vấn đề quan trọng nhất là việc tối ưu hóa và điều chỉnh nội dung của diễn đàn đều diễn ra vào kỳ nghỉ hè này, khoản tiền này cũng coi như là động viên bọn họ, đừng cứ nghỉ hè là thoải mái nằm nướng.
Kỳ nghỉ của trường, liên quan gì đến Giang Cần ta?
Cho dù mọi người vẫn còn đi học, nhưng cũng đã là người đi làm rồi, phải sớm bước vào cuộc sống không có kỳ nghỉ đông hay kỳ nghỉ hè!
Soạt soạt, máy đếm tiền, từng tờ tiền đỏ được nhả ra, màu sắc tươi sáng đến mức khiến người ta choáng váng, lập tức khiến nam nữ già trẻ lấy tiền ở bên cạnh đều nhìn với vẻ kinh ngạc.
50 nghìn tệ ở thời nay không phải là một số tiền nhỏ, một người lao động bình thường có thể phải mất 5 năm mới tích lũy được, huống chi người lấy tiền này còn rất trẻ, ai mà không tò mò chứ.
- Ai dà, kể từ khi gia nhập Multi-group, tiềm kiếm càng ngày càng nhiều, sầu chết đi được, không biết tiêu kiểu gì đây?
- Ai biết được một người với thu nhập hàng tháng là 50 nghìn lại vẫn còn là một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp? Mẹ nó có còn vương pháp không?
- Cảm ơn Multi-group, cảm ơn. Multi-group phát phát, ngươi phát phát, ta phát phát, cuối cùng cũng đã thành công làm một ông chủ rồi!
Giang Cần lắc lư xấp tiền mặt vang bả bả, nâng tông giọng khiến cả đại sảnh đều nghe được, ngay cả Từ Ngọc ở bên cạnh cũng líu lưới không thôi.
Mặc dù công tác tiếp thị địa phương của Multi-group ở Lâm Xuyên đã kết thúc, thế nhưng ông chủ vẫn đi đến đâu tuyên truyền đến đó, cậu ta không phát tài thì ai phát tài?
Khi một người trong câu nói hằng ngày cũng ẩn giấu chiêu trò kiếm tiền, thì ai có thể ngăn cản hắn đây?
- Đi về thôi, xem ra hôm nay lại kiếm được kha khá tiền rồi.
- Oke ông chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận