Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 545: Tình yêu tuyệt đối không có khả năng giảm giá (2)

Trong đó, người chua chát nhất chính là Trương Quảng Húc và Trang Thần.
Chuyện Trương Quảng Húc vụng trộm theo đuổi Tống Tình Tình đã không phải là bí mật gì nữa, do đó nhìn thấy nữ thần của mình nịnh bợ Giang Cần như vậy, y đều muốn lật bàn.
Vì sao tình yêu lại kỳ quái như thế chứ? Vì sao nó không rơi trúng vào hai người thích hợp nhất chứ?
Nhưng mà khi y nhìn thoáng qua Trang Thần ở bên cạnh, y lại cảm thấy lật bàn là chuyện không cần thiết, nhìn lão Trang người ta xem, đầu đã mọc cỏ xanh mượt, nhưng vẫn ngồi vững vàng ở đó!
Cái gì gọi là đẳng cấp! Đây, chính là đẳng cấp!
Nhưng thật ra Trang Thần không hề bình tĩnh như những gì y đang biểu hiện ra bên ngoài, y thật sự ghen tỵ, ghen tỵ đến mức trong lòng phun lửa.
Nhưng y vẫn đang liên tục an ủi mình, chỉ hỗ trợ lấy bánh nướng không vừng mà thôi, chỉ là một chút chuyện nhỏ như vậy, không cần thiết phải ầm ĩ lên.
Trước kia Thuần Thuần cũng đã nói, cô ấy thích nam sinh nội hàm, tốt nhất là người khiêm tốn tao nhã. Kể từ sau khi nghe cô ấy nói như vậy, y luôn luôn dựa theo tiêu chuẩn này để ràng buộc bản thân.
Trái lại còn Giang Cần thì sao, miệng đầy thô tục, thật sự đi ngược lại với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Giản Thuần.
Cô ấy không có đạo lý không thích quân tử dịu dàng như mình đây, lại đi thích tên lưu manh miệng đầy thô tục còn thường xuyên trốn học kia được.
- Trương Quảng Húc, cậu nhìn chằm chằm vào đầu tôi làm gì vậy? - Trang Thần chợt phát hiện ra ánh mắt quái dị của người bạn cùng phòng.
Trương Quảng Húc nuốt nước miếng:
- Không có việc gì đâu lão Trang, ăn cơm đi, ăn nhiều rau dưa.
- Bệnh thần kinh!
- Cậu mắng tôi làm gì, có bản lĩnh thì mắng họ Giang kia đi.
Trang Thần cắn chặt răng, cuối cùng vẫn không nói gì, cúi đầu yên lặng dùng bữa, vờ như tất cả đều không xảy ra.
Dĩ nhiên, người càng không hiểu cảnh tượng vừa rồi là những “người nhà” đi theo bạn trai và bạn gái đến đây, một vài người trong số bọn họ thậm chí đều không phải là sinh viên Đại học Lâm Xuyên, do đó ngay từ đầu không biết Giang Cần là ai.
Đúng thế, người tên Giang Cần này hơi cao hơi thanh tú, nhưng cũng không đến trình độ là nam thần chứ?
Ghen tị, nghi ngờ, cảm thán, vài loại cảm xúc pha trộn lẫn nhau, không khí trên bàn tiệc lập tức trở nên tĩnh mịch lại cổ quái.
Giang Cần cũng cảm thấy chuyện vừa rồi thật ngoại hạng.
Hắn thật sự không thích trang bức, nhưng lại không ngăn được quà tặng mà người ta đưa tới tận cửa.
Đáng ghét, mình là Tế Châu Ngô Ngạn Tổ bình thường không có gì lạ!
Nhưng cũng phải nói, lớp Tài chính 3 thật sự là một đại gia đình đoàn kết thân mật, nếu như vào lần trốn học tới có người có thể điểm danh thay mình thì tốt.
Chỉ tiếc, có vài thao tác không sử dụng đúng chỗ.
Giang Cần giơ tay cầm lấy một chiếc bánh nướng không vừng, bẻ một nửa đưa cho Phùng Nam Thư.
- Ăn ít bánh nướng ăn nhiều thức ăn.
- Giang Cần, muốn ăn sủi cảo.
Phùng Nam Thư tỏ ra cao ngạo lạnh nhạt mở miệng.
- Đây là bữa cơm tập thể đã đặt từ trước, chạy đi đâu làm sủi cảo cho cậu được, về trường học lại dẫn cậu đi ăn, nghe lời.
Sau một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, cơm trưa kết thúc. Mọi người đã nghẹn ở trong phòng cả buổi trưa, lúc này giống như được mở lồng giam, tất cả đều kết bạn đi vào trong thôn.
Đối diện nông gia nhạc, cây liễu ven bờ liên tục đong đưa cành lá, đầm sâu xanh biếc như ngọc lục bảo.
Chu Siêu đứng ở ven bờ hồ, giơ tay nhặt cục đá ném xuống, nghe được tiếng tõm, không nhịn được nuốt nước miếng.
Sâu như vậy, còn đi xuống mò cá? Ha ha, nhảy xuống trực tiếp mở tiệc nghe còn được.
Cùng lúc đó, càng nhiều người bắt đầu xuất phát đi vào trong thôn, cuối cùng dừng ở dưới tàng cây Nhân Duyên khổng lồ kia.
Tào Quảng Vũ đi đến phòng nhỏ ở đối diện mua thẻ, cùng với Đinh Tuyết viết tên của mình lên đó, sau đó hăng hái bừng bừng treo lên, kết quả mắt cá chân có nhiều thêm một vết thương, tấm thẻ rơi vào trong bụi cỏ.
Chờ sau khi y đứng lên, ánh mắt đều thay đổi, trong lòng tự nhủ, lão Giang thật mẹ nó biết đoán mệnh sao?
Ngay sau đó, Trang Thần cũng mua thẻ, viết tên mình và tên của Giản Thuần, trên chân cũng nhiều thêm một vết thương.
Sau đó càng ngày có càng nhiều tiểu tình nhân bắt đầu tụ tập ở dưới tàng cây, khắp thôn đều là người đi cà nhắc.
Giang Cần ở bên cạnh vui vẻ không thôi, thầm nghĩ nếu như mình vác cây thang đến đây, một người thu 50, đoán chừng cũng có người muốn thuê.
Bởi vì người làm buôn bán đều biết rõ, thứ gắn liền với tình yêu thì mẹ nó luôn kiếm được nhiều tiền nhất, còn không hợp lẽ thường hơn cả cướp công khai.
Giống như tấm thẻ dùng để cầu nguyện này, chính là làm từ gỗ, không hề khác gì bàn chải giày cầm tay, không tốn chút chi phí gì, nhưng vừa há mồm đã dám đòi 20.
20 thì 20 đi, mấu chốt là bạn còn không thể mặc cả, bởi vì bạn vừa mặc cả, chú bán thẻ sẽ nói cho bạn biết, ngại quá chàng trai, tình yêu không thể giảm giá, điềm xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận