Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1275: Thím đến thăm (1)

Sau đó, họ còn nghe thấy dì gọi điện cho ai đó, báo cáo rằng phòng 503 đã tịch thu được hai cái, phòng 506 tịch thu ba cái, còn đọc tên ba người họ nữa...
Khuôn mặt của Giản Thuần bỗng nhiên đỏ bừng lên, cảm giác như bị lửa thiêu đốt, trong đầu cô ấy không ngừng xuất hiện phản ứng của Giang Cần khi biết chuyện này.
Trừ Vương Hải Ny ra, cô gái trong sáng nào có thể chịu đựng được sự kích thích này.
Đúng lúc này, Tưởng Điềm mang tờ phiếu kiểm tra thể chất trở về, khuôn mặt cô ấy cũng đỏ như đã bị thiêu, trông như phút chốc sẽ bật khóc, ngồi xuống liên tục quạt tờ phiếu lên mặt mình, cố gắng làm mát.
"Cậu sao vậy?"
Tưởng Điềm hạ giọng: "Giang Cần biết chuyện gối ôm rồi..."
"Cái gì?"
Khuôn mặt của Giản Thuần càng đỏ hơn: "Cậu hỏi cậu ấy à?"
Tưởng Điềm đặt tờ phiếu trên bàn: "Cậu tự xem là biết."
Giản Thuần liếc nhìn, thấy trong mục tên, Giang Cần đã viết hai chữ "gối" và "gỗ" bên cạnh, sau đó vội vàng gạch bỏ, viết thêm hai chữ Giang Cần.
"Lúc tôi đi tìm cậu ấy, cậu ấy có vẻ đã lơ đãng, nghĩ đến chuyện gối ôm, không cẩn thận viết nhầm."
"Trời ơi..."
Giản Thuần cảm thấy khó thở, cúi mình xuống bàn phát ra tiếng ư ử.
Nhưng may mắn thay, họ đều là đồng phạm, không ai phải chịu đựng một mình cái cảm giác xấu hổ này.
"Giản Thuần, cậu bị sốt à? Sao mặt lại đỏ thế?"
"Không, tớ không sốt, chẳng sốt chút nào cả..."
Giản Thuần thu mặt vào giữa hai cánh tay, quả quyết phủ nhận một câu, mặt cô ấy càng nóng hơn.
Trang Thần hơi ngạc nhiên, tự hỏi sao lại có giọng điệu lạ thế.
Cùng lúc đó, Giang Cần đứng dậy từ chỗ ngồi, gọi đám lão Tào đi tiểu, nhưng trong ba người không ai muốn đi cả.
Giang Cần cũng không tiện kêu Tống Tình Tình cùng những người khác đi vệ sinh, vì thế, anh chàng nhét tay vào túi và bước ra khỏi lớp học.
Lúc này, Phùng Nam Thư đang đứng hành lang nghe ngóng chuyện hóng hớt, thấy Giang Cần bước ra, không nhịn được bèn phồng hai má bầu bĩnh lên, tỏ vẻ cao ngạo và hờ hững. Cô chăm chú nhìn theo hắn, không nói một lời.
"Sao không gọi mình là 'anh' nữa?"
"Anh không cho em giữ cái gối ôm của anh."
"Cậu đúng là thù dai..."
Khi Giang Cần đi qua, hắn vô tình véo nhẹ vào má mịn màng của cô, rồi xoay người hướng tới phòng vệ sinh.
Khi hắn trở lại, tiếng chuông báo giờ học vang lên bất ngờ, mọi người đang tán gẫu trên hành lang vội vàng quay trở lại lớp. Trong khi đó, Giang Cần lại đi theo tiểu phú bà tới lớp học bên cạnh.
Giang Cần và Phùng Nam Thư thường cùng nhau lên lớp. Có điều, Phùng Nam Thư thật sự không thể tập trung vào việc học hành, bởi suy nghĩ của cô lúc nào cũng vương vấn hình bóng của Giang Cần.
Trước đó, cô từng nói với Giang Cần rằng chỉ ước gì từ thời cấp ba hai người đã là bạn thân. Nhưng với não bạn thân của cô, nếu thật sự từ thời cấp ba đã dính lấy Giang Cần, thì đừng nói là Lâm Đại, mà ngay cả trường dạy nghề Lam Tường cô cũng chẳng thể đặt chân tới.
"Đừng có mãi nhìn mình như vậy, mình phải học tập cho tốt đây này."
"Ôi."
Phùng Nam Thư đáp lại một tiếng, rồi ánh mắt của cô dời xuống dưới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mép quần Giang Cần, hơi kéo ra một chút để nhìn qua khe hở.
Giang Cần giật mình: "Phùng Nam Thư, cậu lại đang làm gì thế?"
"Anh có mặc quần lót của bạn thân không?" Phùng Nam Thư ngẩng đầu, vẻ mặt có chút tự tin và ngang ngạnh.
Giang Cần nheo mắt lại: "Mặc rồi!"
Phùng Nam Thư khẽ nhếch môi: "Nãy giờ em không thấy."
"Còn phải kiểm tra nữa à?"
Giang Cần nắm lấy mép quần kéo ra, lộ ra một phần: "Này, đã mặc rồi đấy nhé? Đừng tìm mình nói chuyện nữa, mình phải tập trung học hành đây."
Phùng Nam Thư phát ra một tiếng "ôi", rồi quay đầu nhìn về phía bảng đen.
Ba giây sau, Giang Cần vừa nói phải học hành đàng hoàng, quay đầu nhìn Phùng Nam Thư: "Cậu... có mặc quần lót của bạn thân không?"
"Mặc rồi."
"Để mình xem nào."
Phùng Nam Thư cũng vén một chút mép váy cho hắn nhìn lướt qua, khiến Giang Cần không thể kiềm chế mà vươn tay vỗ nhẹ vào bờ mông nhỏ của cô.
Ánh mắt của tiểu phú bà có phần mơ hồ, không hiểu tại sao mình lại nhận được "phần thưởng" ấy.
Đồng thời, bên ngoài cửa lớp, một quý bà mặc áo choàng màu xám đang nhìn qua kính cửa sổ vào hai người họ.
Dưới góc độ này không thể thấy được những động tác nhỏ dưới bàn của họ, nhưng lại có thể nhận ra ánh mắt của hai người không rời nhau, khóe miệng không giấu được nụ cười thoáng qua.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên không lâu, Phùng Nam Thư đứng dậy, ngoan ngoãn đứng yên để Giang Cần giúp mình cài nút áo, cảnh tượng này cũng rơi vào mắt người phụ nữ quý phái bên ngoài cửa sổ.
Khi hai người nắm tay nhau bước ra khỏi lớp, họ ngạc nhiên khi nhìn thấy người đứng đợi ở cửa.
"Sao thím lại tới đây?"
"Đương nhiên là vì nhớ Nam Thư rồi. Hai đứa các cháu quá lười, chẳng bao giờ về thăm chú thím cả."
Giang Cần nhìn Phùng Nam Thư với ánh mắt nghiêm túc: "Cậu cũng lười biếng quá rồi, không biết dẫn mình về thăm chú thím một chút à!"
Phùng Nam Thư ngây người ra một lát: "Em không lười đâu, em rất là chăm chỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận