Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 509: Tiếp thị đến trái tim (2)

Nhạc Trúc há miệng, có chút ngạc nhiên:
- Bọn họ còn chưa chi tiêu gì đâu, lỡ họ ăn no rồi đi thì sao?
- Trong sổ tay của Giang tổng viết như vậy, à đúng rồi, gọi thêm mấy nhân viên của tiệm làm móng, miễn phí làm móng cơ bản cho những khách hàng đang đợi bàn.
- Tôi hiểu rồi Hà tổng.
Nhạc Trúc tuy vẫn còn đang lơ ngơ, nhưng vẫn ra ngoài gọi điện tập hợp nhân viên, phân công một nhóm người đi lấy tờ rơi quảng cáo mới in xong ở kho, phân công một nhóm khác đi lấy đồ ăn vặt và trái cây ở tầng hầm.
Mười mấy phút sau, một hàng dài đồ ăn vặt và những đĩa trái cây nhỏ đã cắt sẵn được đẩy lên tầng ba.
Những khách hàng đang đợi bàn mở to mắt, nghĩ thầm mình còn chưa chi tiêu gì, vậy mà đã được ăn trái cây, đồ ăn vặt và uống trà, như vậy thật sự được sao?
Sau đó, tờ rơi quảng cáo cũng được phát đến tay khách hàng, dần dần, những người không quen biết nhau nhưng đã bắt đầu nói chuyện về cùng một đề tài.
- Thì ra trong khu thương mại còn có một khu trò chơi nữa à?
- Di, thì ra tầng hai còn bán mấy thứ này nữa, chủng loại còn rất phong phú nha.
- Khu trông trẻ chính là địa đàng dành cho trẻ em, chỗ này cũng không tệ lắm.
- Cô nhân viên, tôi có thể mang tờ rơi này về cho đồng nghiệp xem không.
Nhạc Trúc mỉm cười gật đầu, sau đó như đột nhiên nhận ra điều gì, ánh mắt bắt đầu trở nên ngẩn ngơ.
Thì ra Giang Cần muốn cô tặng đồ ăn vặt và trái cây cho những khách hàng chưa chi tiêu này, thực chất là để hoàn thành một lần tiếp thị tới trái tim trong khi bọn họ ăn uống và nói chuyện vui vẻ.
Người xưa từng nói “ăn người ta thì miệng mềm, cầm người ta thì tay ngắn”, những khách hàng này rất có thể sẽ trở thành “thủy quân” của khu ẩm thực Vạn Chúng, không ngừng quảng bá hiệu quả cho những người xung quanh.
Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn…
Đúng vậy, những tờ rơi này được in ấn rất tinh xảo, nhưng nếu cầm ra ngoài đường phát, thì rất có thể người qua đường không thèm nhìn đã vứt đi.
Nhưng những vị khách tiềm năng lại thật sự xem tất cả nội dung ở trong đó.
Cho dù bọn họ không cầm tờ rơi đi, mà chỉ là nói chuyện với người bên cạnh: “Lần trước đi ăn lẩu ở trung tâm thương mại Vạn Chúng, tôi không đợi được bàn, thế là người ta trực tiếp cho tôi hoa quả, đồ ăn vặt, còn pha trà, làm móng tay cho tôi nữa, sau đó cô đoán xem thế nào? Tôi không tiêu một xu, nhưng bụng đã no rồi!”
Chỉ một câu nói này, về sau lượng khách của trung tâm thương mại Vạn Chúng tuyệt đối sẽ không thiếu.
Nhưng mà…
Đây là sổ tay được Giang Cần làm trong kỳ nghỉ đông, khi đó Vạn Chúng chỉ mới xác định phương hướng cải cách, ngay cả bắt đầu từ đâu cũng chưa rõ ràng mà?
Người làm ăn có thói quen đi một bức nghĩ vài bước, điều này cô biết, nhưng suy nghĩ nhiều mấy trăm bước, mấy ngàn bước, vậy cũng quá đáng sợ đi?
Nhạc Trúc làm marketing ở trung tâm thương mại đã rất lâu rồi, từng tổ chức các loại hội chợ triển lãm và hoạt động, nhưng so với thủ đoạn của Giang Cần, cô bỗng nhiên cảm thấy trước đây mình giống như đang chơi trò gia đình.
Cùng lúc đó, Hà Ích Quân cũng đi tới lầu ba, nhìn khách tràn đầy trong phòng, nhìn khách lẻ cười nói nói trước cửa, nội tâm thật lâu không thể bình tĩnh.
Từ Tết dương lịch năm ngoái, lúc thu thập danh thiếp của thương gia Lâm Xuyên, y phát hiện Giang Cần rất chó, luôn thắng y.
Nhưng cho đến giờ phút này y mới hiểu được, kỳ thật Giang Cần vẫn luôn dẫn dắt y đến chiến thắng, đầu tiên là thắng lợi trước những con sóng lớn của thời đại, và sau đó trong giai đoạn tiêu cực sau cải cách, lại thắng trong việc giành được lòng người.
Có thể hắn sẽ không nói cho bạn biết hắn đã làm gì, nhưng bạn có thể thấy được hiệu quả thực tế.
Hà Ích Quân khoanh hai tay, bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là có quý nhân phù trợ.
Phải biết, thật ra trung tâm thương mại Vạn Chúng cũng có một tấm gương, đó chính là trung tâm thương mại Phúc Tinh nằm ở đại lộ Nam Sơn.
Theo như lời ông chủ trung tâm thương mại Phúc Tinh, doanh số bán hàng thuần túy năm nay của bọn họ đã trượt dốc nghiêm trọng, từ đầu xuân đến bây giờ một đường đi xuống. Bọn họ cũng đã nghĩ đủ cách để mở rộng các dòng khách hàng mới, nhưng lại không biết rằng mô hình tiêu dùng đã bắt đầu thay đổi.
Nếu như không gặp được Giang Cần, Vạn Chúng sẽ như thế nào?
Có lẽ vẫn có thể gắng gượng thêm ba bốn năm, cuối cùng vì phá sản mà bị mua lại.
Tráng sĩ chặt tay là cần dũng khí, Hà Ích Quân bỗng nhiên phát hiện, dũng khí bỏ qua mảng bán hàng đã thành thục của trung tâm, thực ra cũng là Giang Cần cho y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận