Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 154: Cốt nhục trùng phùng

Đẳng cấp của Tôn Ngạn Bân cũng cao, y biết Sở Ti Kỳ cố ý không muốn thêm y, cho nên mới đưa ra một đề nghị như vậy, sinh viên học đại học ở bên ngoài cùng nhau kết bạn về nhà, đây cũng coi như là một lý do rất chính đáng.
Hơn nữa vì che giấu mục đích chân thật của mình, y còn cố ý thêm Quách Tử Hàng trước, biểu hiện rất đứng đắn.
Chỉ là y không ngờ, khi y tiện đường thêm Giang Cần, lại lần nữa gặp phải cự tuyệt.
- Tôi không dùng QQ.
- Bạn cũng dùng Feixin à? App này bây giờ hot như vậy sao? - Tôn Ngạn Bân hơi sửng sốt.
Giang Cần mở to mắt:
- Tôi dùng bồ câu đưa tin.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Vương Tuệ Như bỗng nhiên rung lên, cô mở ra nhìn, phát hiện Sở Ti Kỳ gửi tin nhắn cho cô, bảo cô giúp Tôn Ngạn Bân lập nhóm và kéo Giang Cần vào.
Hiện tại cô nàng đã mất đi tất cả phương thức liên lạc của Giang Cần, cố ý tạo dựng tình cờ gặp gỡ nhưng lại không dám mở miệng, hiện tại hy vọng duy nhất chính là đề nghị "cùng nhau về nhà" của Tôn Ngạn Bân.
Nếu như không thiết lập trước, thì khi thêm người vào nhóm sẽ không cần bản thân đồng ý, Sở Ti Kỳ biết chức năng này.
Ngay cả làm sao để xóa bạn tốt Giang Cần cũng không biết, có lẽ hắn cũng sẽ không thiết lập chức năng này.
Quay lại Tế Châu, trời quang đãng.
Giang Cần kéo vali rời khỏi ga, bước chân không dừng lại, Tôn Ngạn Bân buồn bực nhìn.
Một thiếu nữ xinh đẹp như vậy bày ra ở trước mắt, tại sao người này ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm, còn đi vội vã như vậy, sao lại giống như là chạy nạn vậy?
Giang Cần không biết suy nghĩ của y, nếu biết nhất định sẽ cười to, hố lớn như vậy ngươi còn nhảy vào trong, mẹ nó ngươi đúng là chân sắt vô địch.
Mà nhìn bóng lưng Giang Cần quyết đoán rời đi, Sở Ti Kỳ cảm giác bị tổn thương cực lớn, muốn nổi giận nhưng lại không biết nên nổi giận với ai, chỉ cảm thấy nhìn cái gì cũng không vừa mắt, cuối cùng hung hăng trừng Tôn Ngạn Bân một cái.
Cô ấy nhìn mình? Tôn Ngạn Bân có chút sững sờ.
Nửa giờ sau, Giang Cần về tới nhà, khách tha hương đi học rốt cục trở về, tự nhiên sẽ được cha mẹ nhiệt liệt hoan nghênh, thậm chí Viên Hữu Cầm còn xin nghỉ một ngày, đặc biệt ở nhà làm một bàn ăn lớn cho Giang Cần.
Tuy nhiên, sự ấm áp và thân mật này thường ngắn ngủi.
Ngày 1 tháng 10, mẹ vui mừng khôn nguôi, con trai, con về rồi à?
Ngày 2 tháng 10, mẹ còn có chút vui vẻ, ngủ nhiều một chút, học tập chắc là rất mệt mỏi.
Ngày 3 tháng 10, Viên nữ sĩ bắt đầu sầm mặt, có thể dọn dẹp ổ chó của con không?
Ngày 4 tháng 10, Viên Hữu Cầm nữ sĩ cau mày, khi nào thằng nhóc thối này mới đi học lại?
Giang Cần biết, phần thân thiết khi cốt nhục gặp lại có lẽ là đã dùng hết rồi, vì thế từ ngày thứ năm bắt đầu dậy sớm, sáng sáng chạy ra ngoài, không cho mẹ có cơ hội ghét bỏ mình.
- Chú, chú đến rồi à?
- Ừm, đến rồi, Thụ An con hình như đã cao lên rồi, sắp cao bằng chú rồi, thật không tồi.
Quán canh dê Dương gia, Dương Thụ An vẻ mặt phức tạp nhìn bạn học cũ kiêm chú nuôi của mình đi vào trong tiệm, ôm bả vai cha mình, từng câu từng chữ đều lão ca lão đệ, hai má bất giác đỏ lên.
Giang Cần đầu tư quán canh dê này vốn là cược chơi mà thôi, cho nên lúc Dương Kiến Quốc chuẩn bị tính tiền hoa hồng cho hắn, hắn xua tay cự tuyệt, bảo y cầm tiền đi mở chi nhánh thứ ba.
Mặt khác, hắn còn đưa ra một đề nghị, bảo Dương Kiến Quốc không nên chỉ làm một mặt hàng, cố gắng đa dạng một chút.
Có những thứ làm chiêu bài đặc sắc đúng là được, nhưng quá mức đơn nhất thì sẽ không đi được quá xa, dù sao chỉ làm canh dê mà còn muốn phát triển thành chuỗi toàn quốc, chuyện này quá khó khăn.
Hơn nữa, Dương Kiến Quốc đi học không được mấy năm, dốt đặc cán mai về mặt vận hành, thiếu năng lực ở ngay nền tảng, đi con đường dễ dàng nhất mới là thượng sách.
Thật ra Dương Kiến Quốc vẫn luôn có ý định mở cửa hàng thứ ba, nghe Giang Cần chủ động đề nghị, vui vẻ vỗ thẳng vai Dương Thụ An:
- Nhìn chú con xem, thời cao trung là bạn cùng lớp, sao con lại không trưởng thành như vậy?
- Ha ha. - Khóe miệng Dương Thụ An giật giật, trong lòng có chút hối hận.
Ngày đó hai người bọn họ uống say, nói thế nào cũng phải bái huynh đệ, nếu mà y hi sinh mạng chó thì cũng có thể ngăn cản được đấy, thì bây giờ cũng không đến mức phải gọi từ chú này nữa.
Một lúc lâu sau, Giang Cần định rời đi, Dương Thụ An được cha ra lệnh, tiễn chú ra khỏi cửa.
- Chú, cháu thương lượng với chú một chuyện. - Dương Thụ An xoa xoa tay mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận