Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 180: Nhẫn nhịn một chút bảo toàn mạng chó

Chờ đến ngã tư khu ký túc xá nam, Giang Cần tiện thể đỗ xe bên đường mà không hề lo lắng, sau đó xoay người lên lầu vào ký túc xá.
- Mẹ kiếp, tên này thật sự muốn hẹn cậu đánh nhau sao? Đều lên đại học cả rồi, thật quái lạ, cậu ta không sợ bị đuổi học sao?
- Đánh nhau thì chắc chắn sẽ bị đuổi học, chỉ cần đánh lại là đi đời nhà ma, nhưng cậu cũng không thể đứng không chịu đòn. Lão Tào, tôi khuyên cậu không nên đi.
- Cũng có thể lén đi xem thử xem sao, nếu nhiều người thì chúng ta sẽ không ra mặt, còn ít người thì chúng ta… cũng không ra mặt.
Giang Cần vừa vào cửa đã nghe thấy ba người trong phòng ký túc xá đang nói chuyện, thế là đẩy cửa bước vào, phát hiện Nhâm Tự Cường và Chu Siêu đang tụ lại trước màn hình máy tính của Tào Quảng Vũ:
- Đang làm gì vậy? Lại xem Tào ca của chúng ta thi triển quyền kích trên mạng.
- Giang ca, lần này lão Tào phải bị người khác thi triển quyền kích rồi, có một ID muốn xác thực cậu ấy.
Miệng mồm của Nhâm Tự Cường là không gì sánh được, hơn nữa còn lời ít mà ý nhiều.
Sau khi Giang Cần nghe xong cũng rất ngạc nhiên:
- Cừ nha, rốt cuộc lão Tào viết bài gì mà khiến cả quân thần đều tức giận thế?
- Tôi chỉ đăng một bài viết mới, viết là bạn gái của tôi là đệ nhất hoa khôi, đúng rồi lão Giang, cậu có thể kiểm tra giúp tôi ID Tam Cá Tự này là ai không?
- Đây là tiết lộ quyền riêng tư của người dùng, là phạm pháp.
Thật ra Tào Quảng Vũ cũng biết chuyện quyền riêng tư, nhưng trong lòng vẫn thấy hoảng sợ một phen:
- Mặc dù tôi là một phú nhị đại chất phác giản dị, nhưng sức chiến đấu của tôi lại kém cỏi, đã lên đại học cả rồi, sao còn có người ngang ngược như vậy?
- Cậu không viết số phòng ký túc xá vào bài văn trang bức của cậu chứ?
Giang Cần cảm thấy Tào ca trang bức sung quá mất khôn, rất có khả năng làm vậy.
- Không có, dù tắc máu não mười năm thì tôi cũng không làm chuyện này, nhưng tôi dùng tên thật trang bức.
- Cậu bị ngốc à?
- Trang bức mà không dùng tên thật thì làm sao có cảm giác nhập vai, làm sao chân thật? Chẳng lẽ tôi nói tôi tên Tằng A Ngưu sao?
- Tào Hán Vũ, Tào Quảng Ninh, Tào Hán Ninh, thật sự không được thì dùng Tào Tháo, như vậy cũng an toàn hơn dùng tên thật mà, cậu không hiểu tại sao tôi lại tạo ra Hốc cây nặc danh sao?
Tào Quảng Vũ ưỡn ngực:
- Mặc dù bài đăng của tôi có yếu tố hư cấu, nhưng hầu hết là sự thật, tôi không thẹn với lương tâm.
- Lão Tào, đừng tự lừa mình nữa, trong bài đăng của cậu chỉ có cái tên là thật, còn mấy cái khác đều là của tôi.
Giang Cần quay người bật máy tính:
- Mặc dù không thể xâm phạm quyền riêng tư của người khác, nhưng tôi có thể giúp cậu kiểm tra lịch sử đăng bài của cậu ta. Chúng ta xem thử xem tính tình của người này như thế nào, cậu thấy được không?
- Vậy cũng được, cảm ơn Giang ca, sáng mai không có tiết, vậy trưa tôi mời cậu một bữa! - Tào Quảng Vũ chắp tay nói cảm ơn.
Ngay sau đó, Nhâm Tự Cường, Chu Siêu, Tào Quảng Vũ vây đến, nhìn Giang Cần tiến vào hậu đài quản trị viên, tìm ID Tam Cá Tự, rồi tiến vào lịch sử đăng bài của người này, sau đó cả bốn người đều chết lặng.
[Con mẹ nó, mày là đồ chó, không biết viết thì tranh thủ đi chết mẹ mày đi, buồn nôn chết tao rồi!].
[Cướp bạn trai của người khác mà còn ra vẻ đáng thương, con mẹ nó? Mày là đồ chó!].
[Con mẹ nó, hôm qua gặp một tên khốn, lái xe không biết giảm tốc độ, tóe nước hết người bố mày, thật là con mẹ nó.].
[Tên chó nào đổ nước lên ghế trong căng tin, người khác đến ăn thì làm sao mà ăn được, loại người này quả là đồ chó !].
Bàn tay điều khiển chuột của Giang Cần có hơi run rẩy, dù mang linh hồn 38 tuổi cũng không khỏi kinh ngạc:
- Lão Tào, đề nghị của tôi là không nên đi.
- Tào ca, tôi cũng đề nghị cậu nhẫn nhịn một chút…
Nhâm Tự Cường nói đến đây thì không nhịn được khựng lại giây lát.
Sắc mặt Tào Quảng Vũ tái nhợt liếc nhìn y:
- Gió êm sóng lặng?
Nhâm Tự Cường lắc đầu:
- Nhẫn nhịn một chút để bảo toàn mạng chó.
Sáng hôm sau, lớp Tài chính 3 không có tiết.
Giang Cần vừa thức dậy thì nhận được cuộc gọi từ Tào Hinh Nguyệt, nói rằng Giáo sư Nghiêm đã về, bảo hắn đến chào hỏi.
Việc khởi nghiệp của Giang Cần đã lăn bánh rất suôn sẻ, nếu muốn nói cảm ơn người nào nhất thì chắc chắn phải là Giáo sư Nghiêm.
Vì suy cho cùng, những người trong đội đều nhận được tiền lương, làm việc trong chức vụ của mình thì không cần cảm ơn quá nhiều. Nhưng với Giáo sư Nghiêm, ngay cả gặp mặt hắn cũng chưa từng gặp, nhưng lại giúp đỡ hắn vô điều kiện, nói không biết ơn thì chắc chắn là giả dối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận