Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 190: Con trai sợ nhất là bị so sánh (1)

- Đây chính là lưu lượng là vua.
Giang Cần không kìm được mà nghĩ đến nền kinh tế fan hâm mộ của thế hệ sau.
Tào Quảng Vũ nghe thấy chữ “Vua” thì ánh mắt sáng hẳn lên, nhịn không được ưỡn ngực:
- Thật ra tôi vẫn chưa phát huy hết sức lực thật sự của mình.
- Lão Tào, cậu khoe mẽ cũng chỉ có vậy, nhưng khi không nói khoác thì lại làm được chuyện lớn, trong lòng chưa ngộ ra được chút gì sao?
Giang Cần liếc nhìn y.
- Tôi nói khoác khi nào?
Tào Quảng Vũ không phục.
Giang Cần nhìn y:
- Không nói khoác, vậy sao đến giờ cũng chưa tìm được đối tượng?
- Không phải cậu cũng…
Tào Quảng Vũ định nói không phải cậu cũng không có? Nhưng còn chưa nói xong đã nhìn thấy Phùng Nam Thư ngoan ngoãn đứng bên cạnh Giang Cần, hiện lên vẻ chói mắt và mê hoặc dưới bầu trời quang đãng sau cơn mưa, thế là y rất khôn khéo ngậm miệng lại.
Đúng vậy, hai người này luôn nổi tiếng nhờ vào chữ bạn bè.
Thế nhưng, những cặp đôi chán ngấy khi kề cạnh nhau cả ngày lại thường ghen tị với cái cách ở bên nhau của hai người họ, cuối cùng lý do là gì thì cũng không cần nói nhiều.
- Người so với người thật khiến người ta tức chết.
- Cái gì? - Giang Cần hơi sửng sốt.
Tào Quang Vũ hừ một tiếng:
- Không có gì, tôi cũng sẽ tìm được đối tượng!
Cùng lúc đó, Giản Thuần đứng bên cạnh, yên lặng lắng nghe Giang Cần và Tào Quảng Vũ nói chuyện, trong ánh mắt chan chứa một cảm giác phức tạp không rõ ràng.
Từ khi đến Lâm Đại, có hai nam sinh mà cô chán ghét nhất.
Người đầu tiên là tên khoa trương Giang Cần, người thứ hai là tên không đứng đắn Tào Quảng Vũ.
Cô cảm thấy hai người này đều không tốt bằng Trang Thần, không lịch sự bằng Trang Thần, không quý ông bằng Trang Thần, nhưng đến lúc này, cô phát hiện, bậc quý ông giống như vậy hình như không phải là thứ gì quá đáng giá.
Hôm qua lúc tông phải người, sắc mặt Trang Thần trắng bệch, cứ ở bên cạnh lặp đi lặp lại ba chữ không sao đâu, không sao đâu, nhưng bây giờ xem ra, thực ra y còn luống cuống hơn cả cô, chỉ biết nói đi nói lại sự quan tâm ở ngoài miệng, nhưng thực tế lại không làm gì cả.
Có một số người, về chi tiết quả thực làm rất tốt, nhưng lại gánh không nổi chuyện lớn…
Và có một số người, mặc dù bình thường không chú ý quá nhiều, nhưng khi đối mặt với chuyện lớn lại cực kỳ nghiêm túc.
So sánh như vậy thật quá đau lòng, khiến Giản Thuần trong giây lát không biết nên nói gì, cũng không biết phải đối mặt như thế nào với Trang Thần, người luôn thích cô.
Trang Thần không sánh được với Giang Cần, Giản Thuần cảm thấy rất khó chịu, nhưng giờ đây, cô cảm thấy ngay cả Tào Quảng Vũ mà Trang Thần cũng không sánh nổi, điều này càng khiến người ta khó chịu hơn.
- Thuần Thuần, chúng ta đi thôi, dù sao bà lão cũng ổn rồi. - Trang Thần dịu dàng nói.
Giản Thuần gật đầu:
- Ừm, đi thôi, ở đây cũng không cần chúng ta nữa.
Xoẹt Xoẹt…
Ngay lúc này, một hồi âm thanh vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện Giang Cần đang xé hộp táo, và lột ra một mặt vuông vức không có họa tiết in.
Sau đó, hắn thủ thỉ nhẹ nhàng vài câu với Phùng Nam Thư, tiếp đến tiểu phú bà ngoan ngoãn lấy một cây bút từ trong cặp sách ra, viết hai chữ chỉnh tề lên mặt trên, rồi lại lật sang mặt còn lại, viết thêm hai chữ khác.
Một mặt là "mở cửa", một mặt là "đã hết".
Sau khi Phùng Nam Thư viết xong rồi tô đen, đưa cho Giang Cần, im lặng nhìn hắn, sau đó Giang Cần lấy cây bút trong tay cô, vẽ một vòng tròn ở góc dưới bên phải của "mở cửa", rồi vẽ một dấu gạch chéo ở góc dưới bên phải “đã hết”.
- Bà ơi, bà treo cái này lên cửa đi, lật sang hình tròn là còn trái cây, lật sang dấu chéo thì đã bán hết, như vậy sẽ không có người đến gõ cửa nữa, để tránh mỗi lần có người đến, bà phải giải thích đi giải thích lại.
- Vậy à, bà hiểu rồi.
Bà lão ngó nhìn tấm biển:
- Mặc dù bà không biết chữ, nhưng mấy chữ này đẹp thật, người cũng xinh đẹp.
Ánh mắt Phùng Nam Thư rực sáng:
- Bà đúng là người tốt.
- Các cháu mới là người tốt.
Đôi mắt bà lão có hơi đẫm lệ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ nữ sinh lớp Tài chính 3 đều trầm lặng.
Treo tấm biển “mở cửa” và “đã hết” ở cửa là cách buôn bán rất thường thấy, nhưng đúng ngay lúc này, ngoại trừ Giang Cần thì không có người nào nghĩ đến việc này.
Đúng vậy, lượng người nhiều, nguồn khách hàng rộng lớn, nhưng khi không có gì để bán, sau đó vẫn phải giải thích hết lần này đến lần khác, đây cũng là một việc phiền phức đối với bản thân người lớn tuổi.
Còn khi treo tấm biển như vậy, liếc qua thì đã hiểu ngay, nên không cần giải thích quá nhiều.
Điều quan trọng nhất, Giang Cần còn cân nhắc đến vấn đề đối phương không biết chữ, rồi dùng ký hiệu đơn giản dễ hiểu thay thế cho các hàm nghĩa khác nhau.
Giản Thuần cũng im lặng.
Hóa ra có một số người không chỉ gánh vác việc lớn, mà còn có thể xử lý tốt chi tiết, và điều này chỉ phụ thuộc vào việc hắn muốn hay không muốn mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận