Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 213: Ai là bà chủ? (1)

Cao Văn Tuệ tức giận không chịu được, trong lòng tự nhủ đây là tiếng người sao?
Mặt khác, sự phụ thuộc vào bạn trai có thể được thay thế bằng sự đồng hành của bạn thân sao?
Phạm Thục Linh từ căng tin trở về, nhịn không được nhìn về phía Cao Văn Tuệ:
- Nam Thư bị sao vậy?
- Nhớ Giang Cần, ban ngày nhớ, ban đêm nhớ, lúc rửa chân lại càng nhớ.
Phùng Nam Thư mặt không chút thay đổi mở miệng:
- Văn Tuệ, là hoàng hôn hôm nay đặc biệt xinh đẹp, đáng thưởng thức.
Cao Văn Tuệ chịu không nổi:
- Thôi đi, cậu thừa nhận nhớ cậu ta nhưng vẫn không muốn không quấy rầy cậu ta!
- Trong khoảng thời gian gần đây Giang Cần vẫn không tới? - Phạm Thục Linh nhịn không được hỏi một câu.
- Đã tới hai lần, nhưng lần nào cũng vội vàng rời đi, ngay cả nói nhiều một câu cũng không có thời gian. Lần trước tới còn cướp đi một cái đùi gà của tôi, món thịt duy nhất trong phần ăn kia chính là cái đùi gà, làm tôi tức muốn chết!
- Thật đê tiện, nghe thật giống như là chuyện mà hắn sẽ làm ra.
Phùng Nam Thư có chút bất mãn quay đầu:
- Sau đó mình đã trả cho cậu, còn mua cho cậu hai cái.
Cao Văn Tuệ nghẹn họng:
- Được được được, mình biết rồi, sau này không nói người đàn ông của cậu không tốt còn không được sao?
- Cũng không thể chém chết cậu ấy.
Trong lúc đang nói chuyện, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến vài tiếng la hét, thanh âm rất rõ ràng, rõ ràng là gọi "bà chủ".
Nói thật, cách xưng hô này rất hiếm ở trường, vì vậy khiến vô số nữ sinh trong ký túc xá đẩy cửa sổ xem, muốn biết đây là đang gọi ai.
Cao Văn Tuệ bình thường nhìn rất thông minh, nhưng bỗng nhiên nghe được từ này cũng không thể phản ứng lại, cô vốn muốn tiến đến bệ cửa sổ nhìn, kết quả lại phát hiện Phùng Nam Thư đã mang giày chạy ra.
Đồng thời, ký túc xá 505 của Học viện Tài chính.
Tưởng Điềm, Giản Thuần và Tống Tình Tình cũng đẩy cửa sổ ra, ánh mắt tìm lại giọng hô vừa rồi, ánh mắt khi tập trung vào Phùng Nam Thư thì không khỏi có chút giật mình.
Kể từ sau vụ va chạm ở phố Nam lần trước, họ đã biết Giang Cần là ông chủ.
Cho nên, có người gọi Phùng Nam Thư là bà chủ thật sự không hề có vấn đề.
Cái xưng hô này là từ trung tính, không giống loại như học bá, nữ thần, hoa khôi trường, mang theo thuộc tính khen ngợi nhất định, nhưng không biết vì cái gì, lúc này các cô lại tràn ngập hâm mộ và ghen tị với cái xưng hô này.
Nếu xưng hô này là cho mình thì tốt biết bao?
Tưởng Điềm nghĩ như vậy, Tống Tình Tình nghĩ như vậy, tuy rằng Giản Thuần không muốn thừa nhận, nhưng một giây vừa rồi cô cũng từng nghĩ như vậy.
Năm phút đồng hồ sau, Phùng Nam Thư về tới ký túc xá, trong ngực ôm quyển album ảnh team building, ánh mắt có chút trong sáng.
- Cái gì đây?
- Tuyết Mai đưa tới, cô ấy là người tốt. - Phùng Nam Thư đặt album trong ngực lên bàn.
Cao Văn Tuệ và Phạm Thục Linh tò mò tiến lại gần, phát hiện bên trong có rất nhiều người không quen biết, còn tưởng rằng là tài liệu quảng cáo gì đó, kết quả sau khi nhìn thấy Phùng Nam Thư và Giang Cần chụp ảnh chung mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là một quyển sách ảnh.
Các cô không tiếp xúc nhiều với những người ở phòng 208, đương nhiên sẽ không tò mò bên trong là ai, cho nên lật rất nhanh, chỉ nhìn vào hình ảnh của Phùng Nam Thư và Giang Cần.
Khi các cô mở ra trang thứ ba đếm ngược thì cũng muốn nhanh chóng lật qua, nhưng một bàn tay thon dài mà trắng nõn bỗng nhiên ngăn cản các cô.
Lúc này, Phùng Nam Thư cúi người xuống, ghé sát vào, cẩn thận nhìn, cái miệng nhỏ nhắn dần dần khẽ nhếch lên.
- Con gấu chó trèo cây ăn trộm mật ong này là ai? - Cao Văn Tuệ vẻ mặt tò mò.
Nghe được câu này, Phùng Nam Thư khẽ ngẩng đầu lên.
Cao Văn Tuệ lập tức hiểu ra:
- Được, mình biết rồi, nhìn biểu hiện bất mãn này của cậu, con gấu chó này nhất định là Giang Cần.
Phạm Thục Linh cũng có chút tò mò tiến lại gần một chút:
- Giang Cần đang làm gì vậy?
- Trèo cây.
- Hình như không phải là cây bình thường, lá có màu đỏ?
Cao Văn Tuệ vừa nói vừa ghé sát vào, sau đó ánh mắt hơi giật mình:
- Uầy, đây không phải là loại cây trồng trong khu vực danh lam thắng cảnh để cầu nhân duyên sao?
- Nhất định là vậy, chẳng phải Giang Cần đang treo bảng sao? - Phạm Thục Linh chỉ chỉ chi tiết trong đó.
Cao Văn Tuệ lập tức tỉnh táo:
- Đây mới là cẩu lương mình thích ăn!
- Cẩu lương là gì?
- Giang Cần nói người độc thân gọi là cẩu độc thân, bị đôi tình nhân tú mặt liền gọi là ăn cẩu lương, ôi, Nam Thư, sao cậu không ở trong ảnh?
Cao Văn Tuệ vừa hỏi vừa ngẩng đầu, lại phát hiện Phùng Nam Thư đang dùng một tay đè ngực, ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, hồn không biết bay đi đâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận