Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 610: Cậu có biết làm thế nào để sinh con không? (2)

Chủ quầy không khỏi đánh giá họ một vòng:
- Thế thì bây giờ hai người mua còn sớm lắm, kể cả bây giờ muốn có con cũng phải đợi thêm 18 năm nữa. 18 năm sau thì cô cậu còn nhớ mình chôn đá ở chỗ nào không?
Giang Cần hỏi chấm?
Phùng Nam Thư tự tin lạnh lùng nói:
- Không sao, tôi nhớ được.
- Cậu nhớ cái gì? - Giang Cần bí xị nhìn cô.
Phùng Nam Thư híp mắt nghiêm túc nói:
- Cho dù 18 năm nữa thì mình cũng nhớ được cục đá nằm đâu.
- Thế cậu có biết làm thế nào để sinh con không?
Đáy mắt của tiểu phú bà chợt hiện lên vẻ mờ mịt, đứng ngay tại chỗ ngây ngẩn cả người.
Giang Cần tặc lưỡi, thầm nghĩ hắn muốn mua có cục đá thôi mà phải sinh con cơ á? Haha, hắn không ngốc như vậy. Ngay sau đó hắn liền kéo tiểu phú bà đi sang chỗ khác.
Cuối cùng chẳng hiểu bọn họ đi đứng kiểu gì lại đi thẳng ra đường lớn.
- Vất vả cả ngày mệt quá đi mất thôi.
Giang Cần đỡ eo nhìn tiểu phú bà, bản thân thì liên mồm than thở.
Hoàng hôn đã buông, mọi người cũng về tới khách sạn, ôm lấy máy tính tập trung trong phòng của Giang Cần, bắt đầu xử lý và tóm tắt thông tin, lựa cả một vài bức ảnh tiện tay chụp ra để tổng hợp tất cả thành một tệp, trình chiếu một bản ghi chép tương đối chi tiết.
Ông chủ Giang vừa di chuyển con chuột vừa đọc kỹ từng chữ, cuối cùng hắn đánh giá xuất sắc cho thành quả lao động hôm nay của mọi người.
Với tư cách là một nhà tư bản lão luyện, bạn nhất định phải biết cách cổ vũ nhân viên khiến họ tăng hiệu suất làm việc một cách hiệu quả.
Ví như lần này, Giang Cần đã phân tích kỹ càng, thời gian dừng chân ở mỗi thành phố là ba ngày.
Vì sao lại là ba ngày? Bởi nếu cật lực làm việc thì chắc chắn sẽ dư dả thời gian, nhưng nếu không năng suất cho lắm thì chỉ cần ba ngày thôi cũng đủ rồi.
Trong tình huống này, nhân viên sẽ có hai lựa chọn, hoặc là làm việc trọn cả ba ngày, hoặc là làm việc chăm chỉ trong một ngày, hai ngày còn lại chỉ việc thảnh thơi hưởng thụ.
Vì vậy, hôm nay mọi người đều cố gắng hết sức giữ sự hăng hái để mong sao có thể nhanh chóng hoàn thành công việc, bởi thế cho nên, hiệu suất làm việc được tăng lên rất nhiều.
Đây chính là tuyệt kỹ!
- Đi ăn vịt quay thôi!
Giang Cần đưa những con người hừng hực khí thế này đi tới cửa hàng Tứ Quý Dân Phúc gọi ba bàn, mỗi bàn hai con vịt.
Xé một miếng bánh bao lá sen, xếp hai miếng thịt vịt lên, rắc hành lá xắt sợi và phết tương lên rồi cắn một miếng, cảm nhận sự béo ngậy mỡ màng của lớp bì màu táo đỏ, rồi lại thấy sự mềm mại mọng nước của lớp thịt tiếp sau đó.
Người của phòng 208 chạy ngược chạy xuôi suốt cả ngày đã đói rũ cả ruột, bây giờ chỉ oa oa đòi ăn.
- Bữa cơm sau khi lao động vất vả đúng là thơm ngon lạ thường.
Giang Cần cuốn một cuốn đút cho Phùng Nam Thư:
- Không được ăn mỗi một nửa đâu.
Phùng Nam Thư hơi há miệng, vui vẻ cắn hơn nửa cái:
- Mình không ăn nữa.
- Không phải mình đã nói không được ăn một nửa rồi sao?
- Mình ăn hai phần ba.
Nghe xong câu này, tất cả mọi người trong bàn đều ngẩng đầu lên, thầm nghĩ bà chủ giỏi toán thực sự.
Giang Cần im lặng một lúc, nhận ra bản thân không thể phản bác được, thế là tọng nốt một phần ba còn lại vào miệng, thay bạn tốt giải quyết nốt phần thừa mà người ấy không ăn nổi nữa.
Ăn xong vịt quay, những kẻ ăn no uống say này lũ lượt về khách sạn nằm phè cả lũ, đến cả sức nói đùa cũng chẳng còn nữa.
Tuy Giang Cần lợi dụng thủ đoạn tài tình để nâng cao hiệu suất làm việc của mọi người, nhưng nguyên lý của nó cũng chẳng khác gì so với chất kích thích, sau khi thuốc hết tác dụng thì chỉ còn sót lại những sự mệt mỏi và đau nhức bất tận mà thôi.
Với tình hình này thì khó có ai lại tranh thủ buổi tối để đi dạo thăm thú được cả.
Giang Cần cũng bị Phùng Nam Thư dắt mệt bã cả người, đến mức chẳng biết hai chân này là của hắn hay của ai nữa rồi. Vậy nên sau khi tắm xong một cái, hắn liền quyết định đi ngủ. Đừng nói là trời sập xuống đây, cho dù Phùng Nam Thư có đến làm nũng thì cũng không thể khiến hắn mở mắt ra nữa.
Tuy nhiên ngay lúc ấy, chiếc điện thoại được Giang Cần đặt trên bàn bắt đầu rung liên tục, vang lên từng hồi chuông.
Giang Cần im lặng rất lâu, thầm nghĩ cứ theo quy tắc cũ, nếu gọi một lần mà không gọi nữa thì là chuyện không quan trọng, đợi sáng mai tính sau.
Nhưng không ngờ chiếc điện thoại vẫn cứ reo liên tục, khiến ông chủ Giang cảm thấy cực kỳ bất lực. Cuối cùng hắn đành đưa tay cầm lấy điện thoại, dùng chất giọng đầy mệt mỏi hỏi ai đang ở đầu dây bên kia.
- Giang tổng, tôi là lão Hà, tôi có chuyện này cần bàn với cậu, bây giờ cậu có rảnh không?
- Hà tổng, chuyện anh muốn bàn có phải là chuyện đôi ba câu là giải quyết xong không? - Giang Cần uể oải hỏi.
Hà Ích Quân sững sờ chốc lát:
- Chuyện quan trọng mà đôi ba câu đã giải quyết xong cái gì? Tôi còn định nói chuyện với cậu cả đêm nữa kìa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận