Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 202: Không rửa cũng thơm

Giang Cần khẽ xoa nhè nhẹ, vừa xoa vừa bóp, đã sớm không biết vết thương ở vị trí nào, nhưng vẻ mặt vẫn chính nhân quân tử:
- Phùng Nam Thư, cậu có thay lòng đổi dạ không?
Nghe được câu này, Phùng Nam Thư có chút mờ mịt.
- Cậu không biết bản thân liệu có thay lòng đổi dạ không, thế vì sao lúc nào cũng muốn phá hư đạo tâm của mình?
- Ông chủ, bà chủ, ăn cơm thôi! - Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Đổng Văn Hào.
- Biết rồi!
Giang Cần lấy lại tinh thần, dán băng cá chân cho Phùng Nam Thư, lại thuận tay nắm bàn chân nhỏ xinh đẹp mềm mại của cô, mang giày và vớ vào cho cô.
- Mình chưa rửa. - Ánh mắt Phùng Nam Thư có chút u oán.
- Không sao, vẫn thơm.
……
Dưới màn đêm, bầu trời đầy sao.
Nhà ở du lịch nông thôn bật đèn, một mảnh ánh sáng màu cam ấm áp tản mạn ra sân.
Lúc này, Lộ Phi Vũ và Dương Soái từ trong phòng mang ra một cái bàn dài, đặt ở trong sân, đem toàn bộ đồ ăn do Đổng Văn Hào nấu bày lên, lại mang ra thêm hai thùng bia, mở ra và đặt ở trên bàn.
Giang Cần dẫn đầu ngồi xuống, ánh mắt đảo qua mặt bàn, không khỏi bất ngờ.
Món rau xào, gà cay, trứng ngỗng chiên bột, cá rô hấp, khoai tây chiên chua cay, tôm sông chiên trứng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thực sự không thể tưởng tượng được Đổng Văn Hào lại có tay nghề này.
Quả nhiên, một đầu bếp không muốn làm ‘văn hào’ không phải là một quản lý tốt.
Giang Cần tiện tay bóp đậu phộng bỏ vào miệng, Phùng Nam Thư ngồi phía sau thì vẻ mặt khiếp sợ, chân không tự chủ được mà rụt về phía sau.
Sau đó, những người khác cũng lục tục ngồi xuống, ngồi đầy quanh bàn, bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện.
Sự gắn kết của một đội nhóm là gì?
Nói trắng ra, sự gắn kết thực sự là cảm giác thuộc về.
Trong toàn thể nhân viên 208, chỉ có Lộ Phi Vũ là người bản địa, những người khác đều từ khắp nơi trên cả nước đến Lâm Xuyên học đại học. Bản thân bọn họ ở thành phố xa lạ đã nằm trong trạng thái không thuộc về, cho nên hoạt động team building qua đêm như thế này rất dễ dàng làm cho mọi người ôm đoàn.
Nhất là đồ ăn còn do mọi người tự tay làm, cảm giác gia đình lập tức dâng lên.
Tay nghề của lão Đổng không tệ, thức ăn có mùi có vị.
Người vừa biết viết gì đó vừa biết xuống bếp như y, đã được coi là sự tồn tại thượng có phòng khách hạ có phòng bếp, phỏng chừng sau khi kết hôn lại là một trụ cột làm xong ca về nhà còn phải nấu cơm.
- Năm nhất đại học, ngoại trừ đi chơi với bạn cùng phòng, tôi chưa từng tham dự hoạt động tập thể như này, năm hai đại học thì chỉ ở trong ký túc xá, ngay cả ra ngoài cũng rất ít.
- Tôi cũng vậy, mặc dù thường xuyên đi cái được gọi là mừng sinh nhật bạn bè, nhưng cũng chỉ là ăn trong nỗi buồn.
- Tôi rất cảm ơn ông chủ, rất may mắn được gia nhập nhóm 208 này, rất vui được làm quen với mọi người.
- Tôi cũng muốn cảm ơn ông chủ, giấc mộng văn học của tôi... Suýt nữa thì bị gãy rồi.
- Kỳ thật đây chính là cuộc sống tôi muốn, có mục tiêu và động lực, còn có thể ở bên tất cả mọi người, những ngày này là hạnh phúc nhất.
- Tôi muốn cảm ơn bà chủ, bà chủ là người đầu tiên trong trường đại học mua hoa quả cho tôi ăn.
- Hy vọng 208 có thể tồn tại mãi mãi, hy vọng rằng tất cả mọi người có thể kiếm được thật nhiều tiền.
- Cuộc sống đại học của tôi, có vẻ như chỉ thực sự sống động kể từ thời điểm gia nhập 208.
Giang Cần ở bên cạnh bưng ly rượu, híp mắt, lẳng lặng nghe người trước mặt cảm thán, cũng không mở miệng nói chuyện.
Bầu không khí là vật không cần dẫn dắt, men rượu vừa uống, đồ nhắm vừa ăn, có người khởi đầu, thì chắc chắn sẽ nước chảy thành sông, hơn nữa loại biểu lộ tự nhiên này càng chân tình thực ý hơn cố ý dẫn dắt, càng dễ lây nhiễm người bên cạnh.
Đương nhiên, bản thân Giang Cần cũng có chút cảm khái.
Mình không chỉ thay đổi cuộc sống của bản thân, mà còn vô hình trung ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác.
Hắn không thể kết luận loại ảnh hưởng này đối với tương lai của bọn họ là tốt hay xấu, nhưng ngay bây giờ, ảnh hưởng này chắc chắn là tốt.
Đây là gánh hát rong của hắn.
Phùng Nam Thư ngồi ở bên cạnh Giang Cần, nghe mọi người cảm khái, ánh mắt trong suốt nhìn về phía Giang Cần, dường như cũng muốn nước chảy bèo trôi, muốn cảm khái một chút, nhưng còn chưa mở miệng thì đã bị đút một miếng ngó sen.
Cô nhai hai cái, đã thấy Giang Cần xoay người, bưng ly rượu chạm cốc với những người khác, trong lòng vui vẻ tự tại.
Ăn cơm tối xong, mọi người dời trận địa, đi đến phòng khách, chơi bài, trò chuyện.
Giang Cần không tham gia hoạt động đánh bài, mà ngồi ở hành lang dựng thẳng lỗ tai, nghe Ngụy Lan Lan gọi điện thoại cho ông chủ Cao của quán trà sữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận