Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 124: Đại bản doanh lập nghiệp (2)

Sau khi rời khỏi sân thể dục chính, Giang Cần mua hai ly trà sữa mang theo, sau đó đến căn cứ khởi nghiệp của sinh viên trên con đường học viên số hai, xe nhẹ đường quen mà mở cửa phòng trụ sở chính.
Học tỷ gấp sao Tào Hinh Nguyệt đang chỉnh sửa tài liệu, vừa thấy hắn tới lập tức đứng dậy, đưa cho hắn một túi zip đựng tài liệu và một cái bảng tên có đường viền màu trắng, sau đó lại đặt lên trên hai chiếc chìa khóa.
- Học đệ, số cậu may thật đấy, giáo sư Nghiêm cảm thấy dự án của cậu rất tốt, những thứ này đều là do ông ấy xin giúp cậu đó, phòng sinh hoạt là phòng 208 tầng hai.
- Giáo sư Nghiêm?
Tào Hinh Nguyệt gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng mà hôm nay giáo sư Nghiêm không ở đây, phỏng chừng cậu không gặp được ông ấy rồi, nhưng mà không sao, chúng tôi cách chỗ này rất gần, sẽ có cơ hội gặp ông ấy thôi.
- Được rồi, cảm ơn học tỷ, mời chị uống trà sữa.
Giang Cần đưa một cốc cho cô, sau đó lại sang bên chỗ học trưởng đang xem ti vi.
Đại khái là lần trước bị hắn spoil gần hết nội dung mà vẫn chưa dừng lại, học trưởng vừa nhìn thấy Giang Cần đã sợ hãi, vội vàng đưa tay che kín toàn bộ màn hình, khuôn mặt cảnh giác nhìn hắn.
- Cậu định làm gì?
- Đừng căng thẳng, mời anh uống cốc trà thôi mà.
Giang Cần trưng ra khuôn mặt vô hại đặt ly trà sữa xuống, ném ánh mắt lên phía trên góc trái màn hình, binh sĩ đột kích.
Ông anh này, biết Cô ngốc chết rồi thì đừng xem nữa, dù sao học trưởng cũng là một người giàu cảm xúc.
Hắn cầm lấy túi tài liệu trong suốt bước ra khỏi cửa lớn trụ sở chính, bước từng bước lên tầng hai, sau đó đi ngó bảng số trên từng cửa, cuối cùng tìm thấy phòng sinh hoạt số 208 mà nhà trường cấp cho.
Hắn mở cửa bước vào, trong phòng có đặt một chiếc bàn dài màu trắng, trên tường có dán một bức biểu đồ đường, có lẽ do thời gian quá lâu, miếng cao su nhân tạo đã rơi mất, có cái còn rơi trên mặt đất.
Giang Cần qua đó híp mắt nhìn, phát hiện căn phòng này chắc là từng dự án của một nhóm mua trang web, bảng biểu dừng lại ở thời gian năm năm trước, bây giờ chắc đã ố vàng rồi.
Mười phút sau, Tô Nại và Đổng Văn Hào nhận được điện thoại của hắn cũng đã chạy tới, hai người đi xung quanh phòng một vòng, trong đôi mắt viết đầy sự cảm thán.
- Phòng học này sau này là của chúng ta?
- Ai da, còn lớn hơn phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Văn học.
Hai người đi một vòng, lập tức gọi cho những người trong nhóm, bảo họ mang máy tính đến đây.
Nói thật, chuyện khởi nghiệp, có đại bản doanh hay không có khác biệt rất lớn, đến một ngày có một chỗ cố định, lập tức có cảm giác mình thuộc về nơi này.
- Phải làm một tấm biển khảm trên cửa chứ?
- Treo thêm ít ruy băng màu sắc đi, có chút đơn điệu ấy.
- Mình cảm thấy nơi này nên đặt một bức bình phòng, đội nội dung ngồi ở hướng nam, đội kỹ thuật ngồi ở hướng bắc.
Toàn thành viên trong hai đội đều có chút kích động, líu lo không ngừng, cảm thấy mình cuối cùng cũng kết thúc cách sống du kích, phải vác theo thiết bị đi khắp nơi ké phòng học cảm giác ấy thực sự không dễ chịu.
- Ông chủ, cậu cảm thấy chúng ta có nên trang hoàng lại cho căn phòng này một chút không?
Tô Nại đẩy mắt kích hỏi.
- Tôi nghĩ đầu tiên chúng ta nên tổng vệ sinh một lần.
Tất cả thành viên trong đội còn nghĩ ông chủ sẽ nói ra mấy lời làm sục sôi chí khí của anh em lắm, kết quả vừa nghe phải dọn vệ sinh, cả đám đã lại lẩm bẩm, nhưng vẫn rất vui vẻ, bởi vì có căn cứ địa rồi, mọi người sẽ càng giống một tập thể hơn.
Sau khi tổng vệ sinh xong, Giang Cần cầm đầu gỡ hết mấy tấm bảng biểu trên tường xuống, sau đó lập tức nhét vào túi rác, những bạn nữ thì giặt giẻ lau, bắt đầu lau chùi cửa sổ và bàn làm việc.
Thừa lúc này, Giang Cần lau mồ hôi, gọi Thời Miểu Miểu tới, là một em gái mặt baby, cô nàng để tóc ngắn gọn gàng, tướng mạo rất thanh tú.
- Miểu Miểu, chị gọi thêm mấy bạn nữ, đến căn tin tầng hai mua vài món về đi.
- Oke ông chủ.
Thời Miểu Miểu nhận tiền Giang Cần đưa, gọi thêm Văn Cẩm Thụy và Đông Miêu Miêu bên đội kỹ thuật, Lữ Oánh Oánh và Đinh Ngọc Trân bên tổ nội dung, năm người cùng ra khỏi căn cứ khởi nghiệp, sau đó chạy đến nhà ăn.
Nửa tiếng sau, phòng sinh hoạt được dọn dẹp gần xong, thì đám người Thời Miểu Miểu đã mua cơm quay lại, mấy người họ trải tấm mấy tờ báo cũ còn xót lại trên bàn, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Nói thật, cái gì mà chuyện không tưởng rồi còn khích lệ, tuy có tính tích cực tăng trong nhóm, nhưng làm sao bằng được làm xong việc trên ngồi trên địa bàn của mình ăn một bữa tưng bừng chứ.
Cảm giác này giống như sau ngày mùa bận rộn, ngồi vây quanh trên đồng ruộng ăn một bữa cơm, mang theo cảm giác vui sướng khi mùa màng bội thu, cảm giác thỏa mãn từ tận trái tim.
Đương nhiên rồi, trang web vừa mới phát triển, nói gặt hái thì còn quá sớm, nhưng tối thiểu đã đi vào nề nếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận