Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1217: Hơn sáu triệu của tiểu phú bà (3)

Lúc này Tào Quảng Vũ lại nói thêm: "Tôi biết gần đây cậu có thể hơi cáu, nhưng cậu cũng không thể đến mức ngay cả mặt mũi cũng không rửa. Chó Trang Thần kia, sáng nay còn dùng chuyện này để chế giễu cậu đấy, nói cậu quýnh đít lên rồi."
Giang Cần ngẩn người: "Quýnh đít cái gì, tôi đi đóng phim, sáng không rửa mặt vì trước khi trang điểm phải rửa lại, không cần thiết."
"Đóng phim?"
"Quảng cáo cho Multi-group."
Sau khi nói xong, Giang Cần liếc nhìn Tào Quảng Vũ: "À, có một vai đàn ông ti tiện, cậu đóng thử không?"
Tào Quảng Vũ giận tím mặt: "Cậu thấy tôi cao lớn vĩ đại thế này, có giống thằng ti tiện không, đậu má!"
"Nhưng vai ti tiện ấy là một thiếu gia giàu có, cảnh chỉ đơn giản là lái xe sang tặng hoa cho nữ thần, cuối cùng chẳng nói được câu nào."
"Là một thiếu gia à? Nếu là diễn theo bản chất, thì tôi nghĩ mình có thể thử..."
"Cứ quyết định như vậy nhé!"
Giang Cần nói xong, quay đầu nhìn chiếc thẻ ngân hàng trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt ấm áp.
Đêm cuối thu yên ắng và se lạnh, nhưng ánh đèn của ký túc xá lúc nào cũng lung linh quanh năm. Giang Cần thay bộ quần áo rồi bước ra ngoài, cầm theo tấm thẻ ngân hàng, hắn lắc lư tìm đến dưới tòa nhà ký túc của nữ sinh.
Tiểu phú bà nghe nói Giang Cần đến, liền chạy thật nhanh, hai bước cuối cùng gần như là nhảy xuống, sau đó vươn đôi tay giấu trong tay áo ra, ôm chầm lấy hắn.
Giang Cần theo đà ôm lấy thân hình mềm mại của cô, nâng bổng lên, quay một vòng tại chỗ.
"Nghe nói có cô nàng hống hách muốn bao nuôi mình à?"
Tiểu phú bà đặt chân xuống đất, nghiêm túc gật đầu, thừa nhận mình chính là cô gái hống hách đó.
Giang Cần nhìn vào tấm thẻ ngân hàng trong tay: "Trong này có bao nhiêu tiền? Nhìn mình đẹp trai thế này, bán rẻ mình thì không được đâu."
"Có 6 triệu 185 nghìn 562 tệ."
"Sao lại lẻ thế?"
Phùng Nam Thư ngước đôi mắt ướt át, đưa ngón tay lên chạm vào tấm thẻ: "Em đã gửi cả tiền sinh hoạt phí vào đây."
Giang Cần ôm chặt cô hơn, cảm nhận sự đầy đặn trên ngực mình: "Tiền sinh hoạt phí của cậu là ai đưa?"
"Họ đã thiết lập chuyển khoản định kỳ trước khi đi nước ngoài."
"Cậu để hết tiền vào đây thì còn ăn bằng gì nữa?"
Phùng Nam Thư chôn đầu vào ngực hắn, giọng nói nghe có vẻ bị ngộp: "Họ nói anh đang cần rất gấp, em cũng không biết phải làm sao."
Mặc dù Multi-group từng trải qua nhiều cái bẫy và khủng hoảng, ví dụ như trang web Nắm Tay và Gạo Nếp liên kết trừng trị, sự tham gia mạnh mẽ của Đánh Giá Đại Chúng, nhưng trừ những người trong giới biết, thông tin đó không được phổ biến rộng rãi.
Nhưng cuộc chiến dư luận lại khác, mỗi ngày các hot search và tin tức đều treo trước mắt, khiến tiểu phú bà lo lắng không yên.
"Sau này cậu đừng nghe những người đó nói linh tinh, mình sống chó lắm, ngoài cậu ra còn ai làm mình lo lắng được nữa chứ?"
Giang Cần cọ nhẹ mũi mình vào mũi cô, không nhịn được vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ nhắn của cô: "Toàn là tin đồn thôi, đừng sợ hãi."
"Thật ư?"
"Đã khi nào mình đã lừa cậu chưa?"
Phùng Nam Thư gật đầu: "Em cũng giống anh, em cũng không bao giờ lừa anh."
Giang Cần nhíu mày: "Lời cậu nói tốt nhất là thật."
"Bị anh phát hiện thì không tính."
"À, đúng rồi, mình nghe nói cậu còn bảo chú Cung bán xe và biệt thự đi? Có phải không?"
"Không sao, dù sao... em cũng có nhà rồi, ở đường Kim Sơn, khu Hồng Vinh Gia Viên, số 7, đơn vị 1, căn 502 ở Tế Châu."
Sau khi nghe xong, Giang Cần không nhịn được mà trầm mặc một lát, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Phùng Nam Thư bị hôn, ánh mắt trở nên đáng yêu hơn.
Cô vẫn nhớ lần Giang Cần nói bạn thân không được hôn nhau, nhưng không hiểu sao, bây giờ mỗi lần hắn đều bất chợt không nhịn được mà hôn cô, không cần cô phải giở trò làm nũng.
"Dù mình thích tiền lắm, nhưng mình không lấy thẻ ngân hàng của cậu đâu."
"Tại sao?"
"Ôm cậu, hôn cậu mà còn tiêu tiền của cậu, hơi mất mặt." Giang Cần nhét thẻ vào túi cô.
Phùng Nam Thư mím môi, hơi bướng bỉnh mở miệng: "Có phải hơi ít không?"
Giang Cần lại hôn cô một cái: "Không hề ít chút nào, mua cả đời mình cũng đủ, nhưng mình chưa nghèo đến mức đó đâu, cậu cứ giữ lấy, đến khi mình nghèo không chịu nổi nữa thì sẽ tiêu."
"Ồ."
"Tiền sinh hoạt phí rút ra, ăn ít đồ ngọt thôi, ăn nhiều cơm vào, đừng để Bé Trái Bé Phải của mình bị đói mà nhỏ đi."
Giang Cần nghiêm túc nói, Phùng Nam Thư cũng nghiêm túc gật đầu.
"Ít nữa mình bận rộn xong, có thù thì trả thù, có oán thì báo oán, đánh cho chúng không thể quay đầu, mình sẽ nghỉ một thời gian, dẫn cậu đi chơi mỗi ngày."
"Đó là lời anh nói đấy nhé." Tiểu phú bà lập tức nheo mắt.
"Đương nhiên rồi, bạn thân với nhau không bao giờ lừa dối nhau cả."
"Giang Cần, anh là người tốt."
"Được rồi, về ngủ đi, đừng xem nhiều tin tức quá, cũng đừng mỗi ngày lên diễn đàn tìm tên mình, những từ khóa mà cậu tìm kiếm, mình đều có thể thấy được. Còn có 'vợ của Giang Cần là ai' gì đó, cậu thật biết cách chơi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận