Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 707: Bố trí, vút bay (3)

- Thế năm nay đã xin được rồi sao?
- Năm nay không phải là xin được, mà là không ai dám tranh với chúng ta nữa.
Giang Cần nhướng mày:
- Viện trưởng kéo người đi đánh nhau với khoa khác à?
Mã Giang Minh ném một cái nhìn thâm thúy về phía hắn:
- Giang ca, cậu thực sự không biết tại sao à?
- Từ sau khi Multi-group rời khỏi trường và cậu lộ diện trước công chúng thì đơn xin của học viện ta như thể một đường đèn xanh ấy, rất ít khoa muốn tranh giành với chúng ta.
Giang Cần sững sờ, không ngờ hắn lại thấy sảng khoái với trường hợp khó hiểu này:
- Anh đang cố tình nịnh tôi đó à?
- Không phải đâu Giang ca, tôi nói thật mà. Đứng ở góc độ của nhà trường mà nói, thì cậu lộ diện ở các hoạt động tập thể của trường cũng là một cách để tuyên truyền, ai lại dám cản đường.
- Thôi được rồi, việc tài trợ anh cứ đưa giấy tờ cho tôi, tôi sẽ xem xét thêm.
Mã Giang Minh gật đầu:
- Được thôi Giang ca, tôi sẽ giao tận tay cậu trước 3 giờ chiều nay.
Giang Cần lấy điện thoại ra xem giờ:
- Bây giờ đã 1 giờ rưỡi rồi, không cần gấp gáp thế đâu.
- Không được, cậu còn không thèm đi học, nếu không chớp thời cơ thì chắc nửa năm sau mới được gặp lại mất.
- Tôi hoài nghi anh đang cạnh khóe tôi lười đi học.
Giang Cần giơ ngón tay ra chỉ, trông y hệt như meme của Vương Cảnh Trạch.
Sau khi tạm biệt Mã Giang Minh, Giang Cần đi vào phòng 508 tòa A định bụng sẽ chăm chỉ học hành, khỏi có người nói hắn không học được lại còn suốt ngày tạo nét.
Trong giảng đường có rất nhiều người, có cả người của lớp 3 và lớp 4, đều là những gương mặt vừa lạ vừa quen.
Tưởng Điềm, Tống Tình Tình, Giản Thuần, Trang Thần, Trương Quảng Phát, Tả Bách Cường, còn cả Phạm Thục Linh, Vương Hải Ny,... Giang Cần cảm thấy tựa như đã hơn nửa năm trời chưa gặp bọn họ vậy, tự nhiên gặp mặt lại cảm thấy khá hoài niệm.
Khi nhìn thấy Giang Cần bước vào, cả lớp đều ngừng thì thầm to nhỏ, rất nhiều người lộ ra vẻ sửng sốt, thậm chí còn có người dụi mắt nhìn lại, như kiểu thấy mặt trời mọc đằng tây vậy.
Từ giữa học kỳ trước, Giang Cần đã bắt đầu thoắt ẩn thoắt hiện, xuất quỷ nhập thần, qua 2 tháng nghỉ hè, đầu học kỳ này tới giờ cũng chưa từng xuất hiện, đúng là đã qua nửa năm rồi.
Thêm việc hắn vừa lên ti vi ngày hôm qua, tỏa sáng rực rỡ ở căng tin suốt cả ngày, đến cả dì nhân viên căng tin cũng có thể nói lưu loát về lý thuyết dùng mạng internet để thúc đẩy nâng cấp công nghiệp, lại càng khiến cho người khác cảm thấy một sự xa cách ngoài tầm với. Vậy mà giờ đây, người ấy lại xuất hiện ở giảng đường, quả thật khiến bọn họ đều thấy là lạ.
- Giang Cần, sao hôm nay cậu lại đi học thế?
- Tôi đã đóng học phí rồi mà.
Giang Cần tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, đã đóng học phí rồi thì còn sợ quái gì nữa.
Thấy ông chủ Giang sắp rời đi, Trương Quảng Phát không kìm được bật ra một câu:
- Bình thường thì chả thấy mặt mũi đâu, vừa lên ti vi cái đã đi học, trang bức trần trụi.
Trang Thần nghe xong câu này cũng cảm thấy đôi chút hả hê, Trương Quảng Phát như đang nói thay nỗi lòng của y vậy.
Nhưng Trương Quảng Phát nói không sai, cả năm chả thấy mò tới lớp, vừa lên ti vi cái đã đi học trở lại, đây không phải ra vẻ thì còn là gì nữa?
Đúng là chẳng có tý khiêm tốn đức độ nào cả, được có xíu thành tựu đã bắt đầu khoe khoang. Nhìn từ góc độ này thì Giang Cần chỉ là một kẻ liều lĩnh chộp được may mắn mà thôi. Không phải chính hắn cũng đã từng nói bản thân chỉ may mắn đạt được thành công sao?
- Cậu thấy vì Giang Cần lên ti vi nên mới có tư cách trang bức à?
Đúng lúc này, Giản Thuần đột nhiên đáp lại một cách lạnh lùng.
Trương Quảng Phát như bị chặn họng, nhưng đã hăng máu thì phải bốp chát lại liền:
- Cậu ta sớm không đi muộn không đi mà lại đi đúng lúc này, chẳng phải vì đã được lên ti vi à?
Giản Thuần cau chặt mày:
- Đúng là cái đồ ếch ngồi đáy giếng. Trang Thần, cậu cũng nghĩ như vậy sao?
Lời nói vừa dứt, hai ánh mắt đều quét đến chỗ Trang Thần, họ đều muốn biết y sẽ trả lời ra sao.
- Tất nhiên là không rồi, mình sẽ không bao giờ nghĩ thế đâu.
Trang Thần liếc nhìn Giản Thuần, thấy biểu cảm của cô hòa hoãn đôi chút mới tiếp tục nói:
- Vốn dĩ cậu ấy tài giỏi nên mới được lên ti vi , chứ đâu phải lên ti vi rồi mới trở nên tài giỏi đâu. Trương Quảng Phát đang nhầm lẫn hai việc này với nhau, cậu ấy chỉ nhìn thấy hào quang của người ta trên sân khấu chứ không thấy được tài năng của người ta. Đúng là ếch ngồi đáy giếng thật.
Trương Quảng Phát nghe xong muốn tắc thở, thầm nghĩ người anh em này thật con mẹ nó ấm áp quá nhỉ.
Trước kia Nhâm Tự Cường đã từng nói Giang Cần rất cao tay, còn nói nếu như Giang Cần mà là một tên đểu cáng thì kiểu gì Giản Thuần cũng tòi ra ba đứa cho hắn rồi, còn bảo Trang Thần sẽ có cơ hội đổ vỏ một đứa nữa. Lúc đó Trương Quảng Phát không tin còn suýt đánh Nhâm Tự Cường vì đã dám sỉ nhục anh em của y.
Nhưng bây giờ y muốn xin lỗi Nhâm Tự Cường vì sự vô tri của mình, Trang Thần thật sự có thể đổ vỏ cho Giang Cần và Giản Thuần một đứa, à không, hai đứa cùng một lúc cũng vô tư luôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận