Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 175: Diệp Tử Khanh

Ngày mưa rất nhàm chán, nhất là ở văn phòng nơi không thể nằm, chỗ thoải mái nhất cũng chỉ là ghế sofa phòng 207 sát vách. vì thế Giang Cần liền chuyển máy tính của Lô Tuyết Mai đến phòng 207, dự định tìm một bộ phim để xem, bồi tiếp tiểu phú bà đến khi mưa tạnh.
Đừng hỏi tại sao lại dùng máy của Lô Tuyết Mai, bởi vì ngoài máy tính của cô ấy ra, văn phòng chỉ còn lại máy tính của Tô Nại.
Hắn, không dám đụng vào.
Lỡ như trong màn hình kia có phần mềm gì đang phát video chưa được tắt, âm lượng điều chỉnh, ừ a a, Phùng Nam Thư khẳng định tò mò đây là âm thanh gì.
Không dễ giải thích, thật sự không dễ giải thích.
- Nào, xem có gì muốn xem không?
Giang Cần mở Youku, đẩy máy tính qua.
Phùng Nam Thư nhìn vào màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bị ánh sáng chiếu rọi:
- Phim này đi, “Rô-bốt biết yêu”.
- Mình đề nghị xem “Lời nguyền ma xó”.
“Rô-bốt biết yêu” khẳng định không thể xem, treo đầu dê bán thịt chó, cảnh nào cũng là cảnh yêu đương, xem xong cực kỳ dễ trở thành yêu nhau não.
Yêu đương còn chưa tính, người thiết lập còn rất chó. một nhân vật là nữ người máy EVE bạch phú mỹ, ngơ ngác ngây ngốc, nhân vật còn lại là người máy WALL-E cũ nát sống ở bãi rác, chỉ biết làm công, cảm giác này quả thực giống như là đang soi gương.
Phim điện ảnh, truyền hình, tác phẩm văn học hiện tại, giống như không miêu tả tình yêu thì không thể sống, rác rưởi, phi!
Cuối cùng, dưới đề nghị của Giang Cần, hai người cùng xem một bộ "Cướp biển vùng Caribbean".
Bộ phim này đủ kỳ ảo, đúng với sở thích của Phùng Nam Thư, hơn nữa thuyền trưởng là một tên khốn kiếp, có thể phá vỡ tất cả ảo tưởng của con gái về đàn ông.
Cửa sổ phòng 207 đóng không kín, có gió lạnh luồn qua khe cửa thổi vào, còn rất lạnh.
Giang Cần lại quay về 208 một chuyến, lấy ra một cái chăn đắp lên người hai người, sau đó tựa vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Bởi vì không bật đèn, cho nên rất tối, hai người cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ hai khuôn mặt, góc độ có phần nghiêng về phía nhau.
Lạch cạch !
Xem được hai phút, Phùng Nam Thư đạp giày da nhỏ của mình, cũng rút chân vào chăn, nhưng ánh mắt đặc biệt chuyên chú, một giây cũng không rời khỏi màn hình.
Giang Cần ngược lại đã xem qua một lần, cho nên không chuyên chú như cô, chỉ cảm nhận được sự ấm áp trong chăn, cảm thấy năm tháng này đặc biệt nhẹ nhàng.
Vậy ai đang gánh vác cho mình?
Oh, nhất định là Đổng Văn Hào.
Y thay mình chủ trì lễ trao giải, phỏng chừng hiện tại đã bị nước xối không đứng vững được rồi.
- Cậu không thích xem sao? - Phùng Nam Thư nhận ra sự không yên lòng của hắn.
- Cũng không phải không thích, là đã từng xem một lần rồi, xem lại có chút chán.
Vừa dứt lời, Giang Cần liền cảm giác được một cái chân nhỏ mềm mại mặc tất ren mỏng lặng lẽ vươn tới trong tay mình, mà Phùng Nam Thư thì từ ngồi ngay ngắn biến thành ngồi nghiêng, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Lần này là cô tự đưa tới phải không?
Mẹ nó ta chắc chắn là chính nhân quân tử đúng không?
Giang Cần đúng lý hợp tình xoa nắn, bỗng nhiên cảm thấy bộ phim này thật hay, chỉ là hình như thời lượng quá ngắn.
- Nhóc, ta là Thuyền trưởng Jack Sparrow!
- Ý nghĩa thực sự của Ngọc Trai Đen, là tự do!
Đang lúc cốt truyện không ngừng tiến triển, hành lang vốn trống trải bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, rất rõ ràng, rõ ràng là loại âm thanh đặc trưng của giày cao gót giẫm lên sàn nhà.
Giang Cần nhịn không được quay đầu nhìn, liền thấy một người phụ nữ tóc dài đi qua cửa, nhưng không đi xa, bởi vì giày cao gót kia vang lên hai tiếng rồi dừng lại, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là dừng ở cửa phòng 208.
Đến 208 để chạy quảng cáo? Đến vào lúc này?
- Cậu tự xem trước, mình ra ngoài có chút việc.
- Được.
Thấy Phùng Nam Thư gật đầu đồng ý, Giang Cần cất bước đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy người phụ nữ kia đang đứng ở cửa 208 nhìn vào bên trong.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là áo sơ mi màu trắng và một cái quần tây, mái tóc dài màu đen có gợn sóng rất nhỏ, hiển nhiên là đã được chăm chút cẩn thận, tuổi hẳn là chưa đến ba mươi, toàn thân đều là khí chất nữ tính tinh anh, trên vành tai còn đeo một đôi khuyên tai vòng tròn màu bạc.
Năm 2008, hình như loại bông tai vòng tròn lớn này rất phổ biến trong giới mỹ nhân đô thị.
- Xin chào, có chuyện gì sao?
Giang Cần vừa mở miệng, người phụ nữ lập tức quay đầu lại.
- Cậu là người phụ trách ở đây? Tự giới thiệu một chút, tôi là Diệp Tử Khanh.
Người phụ nữ lịch sự mở miệng, cũng báo ra thông tin cơ bản của mình.
- Đến quảng cáo sao? - Giang Cần đánh giá cô một cái, cảm thấy có chút không giống.
Quả nhiên, Diệp Tử Khanh rất lạnh nhạt lắc đầu:
- Không, trước đây tôi cũng là sinh viên Lâm Đại, cũng từng lập nghiệp ở phòng học này, hôm nay vừa vặn đi ngang qua, hoài niệm một chút, không ngờ đã có người rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận