Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 177: Tổng kết thu hoạch

Cuộc thi hoa khôi đã kết thúc tốt đẹp, những người trong đội dự án dường như cũng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trở lại văn phòng thì bắt đầu nằm thẳng cẳng, rồi cùng nhau trò chuyện, khiến cả 208 trở nên náo nhiệt.
- Đánh bài đi?
- Được đó, mệt mỏi mấy ngày nay rồi, chơi bài giải xì trét!- Lộ Phi Vũ tán thành đầu tiên.
Đổng Văn Hào không nhịn được mà nhìn sang Giang Cần:
- Ông chủ, đánh bài với bọn tôi không?
- Không chơi, mọi người muốn chơi thì qua phòng 207 chơi đi, tôi cần suy nghĩ một số việc. - Giang Cần xua tay, bảo họ rời đi.
Thế là cả nhóm người hô ha rời khỏi 208, đi đến 207 bên cạnh, trong phòng chỉ còn lại Giang Cần và Tô Nại, hai người họ ngồi đối diện nhau, không làm phiền nhau, ai làm việc nấy.
Bên ngoài cửa sổ lúc này lại bắt đầu mưa nhỏ, tí ta tí tách ào ạt, nghe rất có tính nghệ thuật lạ thường.
- Cậu nên sang đánh bài với bọn họ đi, Đổng Văn Hào cũng nói, dạo này cậu càng lúc càng nghiêm túc.
Tô Nại đề nghị Giang Cần nên cùng vui với mọi người.
- Cô nghĩ là lão Đổng hỏi tôi có muốn đánh bài không sao, thực ra anh ấy đang hỏi tôi có thể đi đánh bài được không thôi. Tôi chỉ cần đồng ý là được rồi, không cần tham gia. Hơn nữa, nếu tôi tham gia, chắc chắn họ sẽ chơi không vui.
Giang Cần nói xong, hắn bắt đầu chìm vào trạng thái suy nghĩ, không ngừng nghĩ về vấn đề công cụ kiếm tiền.
Các dự án Internet đều giống như nhau, đều phải đốt tiền trước rồi mới kiếm tiền sau, vì vậy người càng có tiền thì càng có tiền là một chân lý rất chất phác. Dựa vào tiền vốn hiện tại của Giang Cần để tính toán, thành lập mạng lưới khuôn viên trường vẫn được, nhưng muốn làm thêm những việc khác, với tiền vốn ít ỏi này của hắn thì chưa hẳn sẽ đủ.
Trào lưu thì tuyệt đối phải nắm bắt, nhưng phải dùng đúng cách thức và phương pháp, trong "Siêu nhân biến hình" có một lời thoại rất hay, không có tiền thì cũng có cách làm mà không cần tiền.
Vừa nghĩ đến đây, Giang Cần không khỏi nghĩ tới Diệp Tử Khanh chiều hôm đó.
Những gì học được trên sách vở cũng chỉ là bề nổi?
- Oài…
Giang Cần vươn vai, đứng dậy đi rót nước.
Tô Nại ngồi đối diện hắn lập tức dời chuột, sau đó thẳng lưng, đẩy kính, hai má khẽ ửng đỏ.
- Đừng xem, mở họp.
- Giang Cần liếc nhìn y.
Tô Nại đỏ hết cả mặt:
- Tôi không có xem!
- Tôi còn chưa nói cô đang xem gì mà, cô đã biết thứ tôi nói là gì rồi sao?
Tô Nại cứng người.
- Thuyết phục tôi sang bên cạnh chơi bài? Ha ha, những thủ đoạn này quê tôi đầy.
Tô Nại vỗ một tiếng đóng laptop lại, theo Giang Cần đến 207, sau đó gọi những người đang chơi bài mở một cuộc họp tổng kết. Đề tài thảo luận chủ yếu của cuộc họp là nhằm vào kết quả cuộc thi hoa khôi lần này, làm một cuộc thảo luận tập trung, phân tích lý do vì sao cuộc thi có thể đạt được thành công.
Kiếp trước Giang Cần cũng không hiểu nổi tại sao ông chủ cứ thích mở họp, hơn nữa còn không phải người, chuyên tìm mấy giờ nghỉ để mở họp, còn khốn kiếp không cho nghỉ phép.
Nhưng từ khi bản thân làm ông chủ hắn mới biết, những người có quyền quyết định thường đứng ở vị trí cao hơn, tầm nhìn cũng xa hơn, lại không hề dễ dàng tiếp xúc với cuộc sống thường dân, vô tình xem đó là điều đương nhiên, cuối cùng lại dẫn cả đội xuống rãnh nước.
Hơn nữa, kế hoạch tiếp theo của Giang Cần là mở rộng cuộc thi hoa khôi, tổ chức một cuộc thi tại các trường Đại học Khoa học Kỹ thuật, Đại học Bách Khoa và Học viện Sư phạm, vậy nên việc tổng kết kinh nghiệm thành công là điều cần thiết.
- Tôi nghĩ cuộc thi hoa khôi lần này sở dĩ thành công đều là nhờ vào khả năng lãnh đạo của ông chủ. - Đổng Văn Hào dẫn đầu phát biểu.
Giang Cần không kìm được nhìn y:
- Chuyện ai cũng biết thì đừng nhắc nữa, còn gì nữa không?
- Mấu chốt vẫn là sự đoàn kết của chúng ta, suy nghĩ cùng một hướng, nỗ lực cùng một nơi.
- Có thể nói chuyện ở thực tại không? Chi tiết một chút?
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Lô Tuyết Mai không nhịn được mà nói:
- Tôi nghĩ việc mua quán trà sữa là bước quan trọng nhất.
- Đồng ý, nếu không có bản báo cáo tiêu thụ của quán trà sữa, thì cho dù cuộc thi này có thành công đến đâu cũng chưa hẳn có thể thu hút được nhiều hộ kinh doanh đến như vậy.
Ngụy Lan Lan nói thêm một câu, cô thuộc đội quảng bá, được coi là người đứng tuyến đầu, nên khá nhạy cảm với phương diện này.
Dựa vào những hộ kinh doanh mà cô tiếp xúc trong khoảng thời gian này, điều khiến những hộ kinh doanh thu hút nhất không phải là hoa khôi, mà là thành tích bán hàng của quán trà sữa.
Đối với các cuộc thi mang tính thương mại, mục đích cuối cùng vẫn là kiếm tiền, nhằm vào điểm này, một cửa hàng nhỏ bé như Hỉ Điềm chắc chắn sẽ phát huy tác dụng to lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận