Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 306: Mau tới trang bức (2)

Tào Quảng Vũ cười nửa ngày, bỗng nhiên có chút bi thương:
- Lão Giang, ngày nào cậu cũng có thể trang bức kiểu này, tôi quả thực có chút hâm mộ.
Giang Cần khinh bỉ y:
- Bọn họ đã như thế, mà cậu còn mời bọn họ ăn cơm làm cái gì? Có tiền không có chỗ tiêu à?
- Trước đó, khi bọn họ yêu đương đều mời cơm, nếu sau khi tôi và Đinh Tuyết ở bên nhau mà không mời, thì chắc mấy cô ấy sẽ càng xỉa xói nhiều hơn.
- Lão Tào trâu bò đấy, đời này cậu chỉ sống bằng mặt.
Giang Cần tán thưởng một câu, rồi quay đầu nhìn về phía Phùng Nam Thư:
- Cậu cũng vậy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này của cậu đi, dọa cho người ta chạy rồi kìa.
Phùng Nam Thư choáng váng một hồi, suy tư nửa ngày cũng không hiểu nguyên do trong đó, thế là lẩm bẩm đấm hai cái trong túi hắn.
Sau khi gọi đồ ăn trở về, quả nhiên Khúc Nhã Đình và Thôi Mẫn thành thật hơn không ít, chỉ cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện hai câu cùng với Đinh Tuyết, có thể nhìn ra thái độ vênh váo tự đắc kia đã không còn sót lại chút gì cả.
Miệng lưỡi cao cao tại thượng chính là như vậy, một khi đã bị đả kích thì ngạo nghễ trước đó sẽ chuyển hóa thành xấu hổ.
Lão Tào lĩnh ngộ sâu sắc đạo lý này, cho nên sử dụng nó một cách thuần thục hơn bất kỳ ai khác.
Giống như lúc mới khai giảng, y nói Giang Cần thường thường không có gì lạ, không chiếm được Tống Tình Tình, kết quả ngày đó hết sinh viên này đến sinh viên khác đều đến, đó đều là kinh nghiệm đúc kết từ máu và nước mắt của y.
Nhưng điều mà lão Tào không ngờ tới chính là cánh cửa phòng lại bị đẩy ra.
Một nam sinh tóc bóng keo bước vào, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc, trông như một người đàn ông sành điệu, đi đầu về thời trang, vừa bước vào cửa đã lên tiếng chào hỏi.
- Ca ca, anh đến rồi!
Sau khi Phùng Nam Thư nghe thấy thì hai mắt sáng lên, quay đầu nhìn về phía Giang Cần.
Sắc mặt Giang Cần tối sầm, bình tĩnh cúi đầu uống nước.
Tại sao toàn thế giới đều gọi bạn trai mình là ca ca vậy, gọi là cẩu tử, hay là ngu xuẩn không được sao? Thân thiết biết bao nhiêu!
- Để tôi giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi, Lưu Thiên Qua, sinh viên năm ba của Đại học Bách khoa.
Khúc Nhã Đình ôm lấy cánh tay bạn trai, lặng lẽ đảo qua Tào Quảng Vũ, bỗng nhiên tự tin hẳn lên.
Tâm lý ganh đua của nữ sinh thật ra rất trực tiếp, cậu mời một tiên nữ đến, ngầm ám chỉ chúng tôi là kiểu con gái bình thường, vậy chúng tôi không thể sánh được thì thôi.
Thế nhưng tự thân không sánh bằng, vậy thì so người khác đi, nhất định phải lật kèo một lần, nếu không giấu ở trong lòng sẽ rất khó chịu.
- Anh vừa mới đi rửa xe nên tới muộn, xin lỗi em.
Lưu Thiên Qua cởi áo khoác, ánh mắt tùy ý nhìn thoáng qua trong phòng, khi nhìn đến Phùng Nam Thư thì lập tức sững sờ, sau nửa ngày cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Lạch cạch…
Nhưng vào lúc này, Giang Cần vung tay ném một đôi đũa, rơi trúng người Lưu Thiên Qua:
- Người anh em vất vả rồi, làm part time rửa xe mệt mỏi như vậy, còn phải bớt thời gian đi ăn với bạn gái, ăn nhiều một chút, ăn no rồi còn làm việc cho tốt.
Lưu Thiên Qua lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút tức giận:
- Tôi đến tiệm rửa xe để rửa xe của chính mình!
- A, vậy anh nói chuyện rõ ràng một chút, làm tôi tưởng rằng anh đi rửa xe cho người khác cơ chứ.
Giang Cần tiện tay đút cho Phùng Nam Thư một hạt đậu phộng.
- Làm sao, chưa thấy ai lái xe đi học bao giờ à?
- Chưa thấy, nhưng đúng là đã gặp không ít người làm việc bán thời gian.
Giang Cần khiêm tốn lắc đầu.
Thôi Mẫn không nhịn được mở miệng:
- Nhã Đình, bạn trai cậu còn chưa tốt nghiệp đã mua xe rồi sao?
Khúc Nhã Đình nở nụ cười xinh đẹp:
- Chiếc xe này là quà sinh nhật mà ba anh ấy tặng, hôm qua bọn tớ còn cùng nhau đi hóng gió đó.
- Một chiếc xe hơn một trăm nghìn tệ, không có gì đáng nói.
Lưu Thiên Qua đưa tay lấy ra một chiếc chìa khóa Volkswagen và ném nó trên bàn, ra vẻ như không có gì:
- Có xe cũng không tốt, thường xuyên bị bạn bè đi nhờ xe. con người của tôi lại dễ nói chuyện, cơ bản đều không từ chối, ba ngày hai lượt đã phải rửa xe rồi.
Thôi Mẫn vỗ Khúc Nhã Đình một cái:
- Vậy thì tốt quá, mau đưa bọn tớ cùng đi hóng mát đi!
- Quá nhiều người nên không chứa hết được, hay là mấy người cũng mua một chiếc, đến lúc đó cùng đi dạo chơi ngoại thành cũng không tệ, tôi biết một chỗ đặc biệt thích hợp để đi tour tự lái.
- Ài, Đinh Tuyết, bảo Tào Quảng Vũ nhà cậu mua một chiếc đi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi chơi một chuyến!
Đinh Tuyết nghe ra có gì đó không đúng, lông mày lập tức nhíu lại:
- Vậy cậu cho tiền à? Mua mua mua, không muốn ăn thì xéo đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận