Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 715: Tôi là em trai nhỏ? (1)

Diệp Tử Khanh ho một cái:
- Đừng có nói bừa.
- Không phải à, trước giờ mình chưa từng thấy cậu chủ động bắt chuyện với con trai đâu.
- Giang Cần là đàn em khóa dưới cùng trường mình, đang là sinh viên năm 2, cũng đang lập nghiệp.
Diệp Tử Khanh nói xong thì nhìn Giang Cần:
- Học đệ, đây là bạn tốt của tôi, Lưu Nhân. Cô ấy hơi sỗ sàng, đừng để ý nhé.
Giang Cần nở một nụ cười vô cùng lịch sự:
- Không sao, học tỷ xinh đẹp như vậy, nếu bị hiểu nhầm thành người tình của chị thì có nghĩa là tôi cũng khá đẹp trai, tôi cũng thấy đôi chút vinh hạnh đấy.
Trọng tâm của ông chủ Giang là nửa câu sau. Hắn, đẹp trai! Hắn, như Ngô Ngạn Tổ!
Nhưng trọng tâm mà Lưu Nhân nghe được lại ở nửa câu đầu, hắn đã khen Diệp Tử Khanh xinh đẹp:
- Học đệ này cũng có mắt nhìn người đấy, còn trẻ như vậy đã muốn làm chạn vương rồi hả?
- Làm chạn vương thì đường đời cũng bằng phẳng hơn nhiều, ước mơ lớn nhất đời tôi chính là được làm chạn vương.
Lưu Nhân không ngờ hắn sẽ thẳng thắn như vậy nên có đôi chút sững sờ:
- Bám váy vợ cũng không dễ thế đâu, tôi khuyên cậu đừng nên có những ý nghĩ viển vông như vậy nữa. Là một sinh viên tuổi đời còn trẻ có chân tay đầy đủ như vậy thì làm gì mà không được.
Giang Cần gật đầu:
- Tôi hiểu bám váy vợ không dễ, sẽ bị bắt chẹt, tôi hiểu lắm.
- Cậu thực sự muốn làm chạn vương hả? Mặt dày thật đấy.
Giang Cần nhướng mày, thầm nghĩ còn tưởng đã gặp được tri kỉ, ai ngờ lại bị chê cười như vậy.
Lưu Nhân quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi bên trái mình: Chương Phong, cậu có đối thủ cạnh tranh rồi kìa.
Người tên Chương Phong kia nở nụ cười:
- Sinh viên thì nên học hành chăm chỉ đi, đừng nghĩ những chuyện tầm phào như vậy nữa.
Thực ra lần này Lưu Nhân định hẹn Diệp Tử Khanh để làm mối Chương Phong với Diệp Tử Khanh, bọn họ đều bằng tuổi nhau, đều đã 28, 29 tuổi rồi. Mặc dù gia đình giàu có không cần kết hôn sớm nhưng bọn họ đã từng hẹn hò rồi.
Tuy vậy Diệp Tử Khanh lại là ngoại lệ, cô chưa từng có một người bạn trai nào cả mà cũng không giao thiệp cùng đàn ông. Người nhà của cô khá sốt ruột, cho nên đã nhờ Lưu Nhân mai mối cho cô ấy, xem có ai thích hợp không.
Nếu như người khác không biết thì Lưu Nhân lại biết quá rõ, những người chơi với họ có rất nhiều người thích Diệp Tử Khanh, Chương Phong là người kiên trì nhất, Lưu Nhân cũng thấy Chương Phong hợp với Diệp Tử Khanh nhất.
Vậy nên khi thấy Giang Cần và Diệp Tử Khanh chuyện trò vui vẻ với nhau như vậy, bọn họ không khỏi nhíu mày.
Nhất là khi nghe Diệp Tử Khanh nói hắn đang lập nghiệp thì độ cảnh giác của Lưu Nhân lại càng tăng cao, bây giờ thiếu gì trường hợp trai trẻ bám váy phú bà, chủ động tiếp cận, ngọt ngào ân cần rồi điêu toa về sự nghiệp để lừa tình lừa tiền chứ?
- Em trai nghe thấy chưa, nghe lời anh chị đi. Sinh viên là phải chăm chỉ học tập chứ đừng suy nghĩ lệch lạc nữa.
Lưu Nhân cảm thấy đối phương chính là một đứa em trai ngu ngốc thích nằm mơ giữa ban ngày, bèn vừa miệng là đã nói bản thân là học trưởng học tỷ, giở giọng kêu người khác là em trai, thực ra cũng chẳng khác gì đang châm biếm người ta.
Diệp Tử Khanh nhức nhức cái đầu, thầm nghĩ bọn họ suốt ngày đua xe với uống rượu, không có tý tin tức xã hội nào à mà còn em trai…
Cô đang định giải thích thì cầu thang truyền đến những tiếng bước chân, một nhóm các doanh nhân Lâm Xuyên được mời tới đang bước lên lầu, người nào cũng mặc vest đi giày da, chuyện trò vui vẻ, câu nào câu nấy cứ tổng giám đốc nọ tổng giám đốc kia vô cùng khí thế, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Lưu Hỉ Lượng của Burger King khi đi ngang qua gian phòng này thì chợt sửng sốt:
- Nhân Nhân, sao con lại ở đây?
- Con hẹn Tử Khanh đi ăn ạ. Ba, sao ba cũng ở đây vậy? - Lưu Nhân cũng hơi ngạc nhiên.
- Ba đi dự tiệc. Ấy, Giang tổng cũng ở đây à? Cậu quen con gái tôi sao? Thật trùng hợp quá đi mất!
Giang Cần lập tức xua tay:
- Không, tôi không quen, tôi mới gặp cô ấy thôi.
Lưu Hỉ Lượng hơi thất vọng nhìn Lưu Nhân:
- Vậy để ta giới thiệu một chút, Giang tổng là đối tác của nhà ta. Lưu Nhân, con… con phải gọi cậu ấy là chú.
Lưu Nhân quay đầu lại nhìn Giang Cần, ánh mắt vô cùng sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Thực ra Lưu Hỉ Lượng sắp xếp gọi là chú rất hợp lý, bởi vì việc marketing sản phẩm đều dựa vào Giang Cần, ông không dám lợi dụng vai vế kiếm lời. Đúng là Giang Cần nhỏ tuổi hơn con gái ông thật, nhưng ông không thể để họ có vai vế ngang nhau, nếu không chẳng phải Giang Cần sẽ gọi ông bằng chú sao?
Giang Cần nghe vậy thì đứng dậy:
- Thôi được rồi, để bọn nhỏ nói chuyện tự nhiên. Chúng ta sang phòng bên bàn chuyện marketing sau này thôi.
- Được Giang tổng.
Lưu Hỉ Lượng nói xong thì nhìn Lưu Nhân:
- Con đừng có suốt ngày bay nhảy như thế, ngoan ngoãn ngồi đây đi, tý nữa ăn xong thì về nhà với ta đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận