Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 628: Phùng Nam Thư năm 9 tuổi (1)

Vì lịch trình của hôm nay toàn đi bằng xe limousine nên đi lại không nhiều, do vậy Giang Cần chẳng thấy mệt mỏi gì cả. Thu dọn hành lý xong xuôi không có việc gì làm, vả lại hắn cũng không buồn ngủ nên Giang Cần đành mở ti vi lên xem.
“Tử Vi, ta có mấy lời ấp ủ nhất định phải nói cho nàng biết! Điều đầu tiên chính là, ta muốn có nàng.”
“Không ổn rồi đại sư huynh, sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi!
“Có duyên ta gặp lại, vô duyên chẳng nên đôi, tu mười năm mới được chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng. Nếu ngàn năm có phúc phận… ”.
Giang Cần ngả ngớn nằm dựa vào sofa, nhàm chán chuyển kênh. Hắn cảm thấy như kiểu thế giới chỉ có mấy bộ phim Hoàn Châu cách cách, Tây Du ký và Tân bạch nương tử truyền kỳ vậy, cứ tới mùa hè lại phải chiếu một lần.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ được treo trên tường, nhận ra đã 10 giờ tối. Màn đêm ngoài cửa sổ đen thăm thẳm, cho dù là ánh đèn neon chiếu rọi khắp thành phố cũng không thể xóa đi màu đen kịt ấy.
Đã tới giờ này rồi vẫn còn chưa về sao? Không phải đêm nay sẽ không về đó chứ?
Giang Cần không nhịn được tự hỏi một câu nhưng lại tự hù bản thân hú hồn.
Không phải tiểu phú bà đi chơi mà là về nhà. Đối với mọi người mà nói, từ nhà cũng tượng trưng cho sự ấm áp và an toàn, đã về nhà rồi thì chẳng còn vấn đề gì phải lo lắng nữa cả.
Mẹ nó chứ, tình bạn này thắm thiết đậm sâu quá đi mất, người ta về nhà mà cũng khiến hắn lo lắng.
Cùng lúc đó tại nhà hàng hội viên trong trang viên tư nhân, Tần Tịnh Thu dùng ánh mắt cưng chiều vô hạn nhìn cô cháu gái của mình, sau đó đưa tay gắp một con tôm đã được bóc vỏ đút cho cô.
- Thím, con đã lớn rồi, không cần đút ăn đâu. - Phùng Nam Thư ngoan ngoãn nói.
Tần Tịnh Thu nghe vậy thì không khỏi nheo mắt:
- Là do không đúng món hay không đúng người?
Phùng Nam Thư cảm thấy những lời của thím mình có ẩn ý, cô hơi giật mình, tuy vậy vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ:
- Con không hiểu thím đang nói gì cả.
- Thím biết con có bạn trai rồi, cậu ta tên Giang Cần đúng không? Con tưởng sẽ giấu được thím sao?
- Bọn con là bạn tốt.
Tần Tịnh Thu buông đũa:
- Thím gọi con đến chơi thì con không đến, Giang Cần vừa dắt đi thì con đã tới, con gái đúng là hướng ngoại quá.
Phùng Nam Thư ngây ngẩn, gương mặt hiện lên vẻ ngu ngơ.
Tần Tịnh Thu tiếp tục nói:
- Không phải thím đã bảo con đưa Giang Cần tới ăn cơm sao? Sao con lại không đồng ý?
- Cậu ấy dễ xấu hổ, lại còn nhát gan nữa, con sợ sẽ dọa cậu ấy sợ.
Tần Tịnh Thu cảm thấy mất mát như thể bị trộm mất bình rượu mơ quý:
- Thím hơi ghen tị rồi, vì vậy ngày mai thím sẽ tìm Giang Cần, đưa cho cậu ấy chi phiếu trị giá 10 triệu tệ để cậu ta rời khỏi con.
Phùng Nam Thư xụ mặt:
- Thím là người xấu.
- Vậy con gọi thím một tiếng mẹ thì thím sẽ không xấu xa như vậy nữa, ngược lại còn tặng quà cho Giang Cần, sao nào? - Giọng nói của Tần Tịnh Thu tràn ngập sự mê hoặc.
- Nhưng thím là thím của con, không phải mẹ con.
- Hồi nhỏ con luôn gọi thím là mẹ mà, con quên rồi sao?
Phùng Nam Thư cắn cắn cánh môi đỏ mọng, hàng mi mảnh dài cong vút khẽ động:
- Con không quên, thím là người tốt, nhưng thím không cần con nữa.
Nghe tới câu này, nụ cười của Tần Tịnh Thu tắt ngủm, bà chợt rơi vào trầm tư.
Phùng Nam Thư quả thực được Tần Tịnh Thu đích thân nuôi nấng tròn tám năm trời từ 1 tuổi cho tới 9 tuổi, tình cảm giữa hai người như thể mẹ con ruột vậy. Tuy nhiên vào sinh nhật năm 9 tuổi của Phùng Nam Thư, bố của Phùng Nam Thư đột nhiên xuất hiện và đưa một người phụ nữ xinh đẹp tới nhà bọn họ, ý muốn đưa cô đi.
Hôm ấy Phùng Nam Thư vô cùng sợ hãi, lặng lẽ trốn trong tủ quần áo không muốn xuất hiện, nhưng chính tay Tần Tịnh Thu đã tìm thấy cô và đưa cô về với bố.
Khi bọn họ gặp lại nhau lần nữa đã là chuyện của ba năm sau, Tần Tịnh Thu nhận ra Tiểu Nam Thư của bà đã trở nên vô cùng trầm tính, cho dù gặp bà cũng chẳng nói năng gì, lạnh lùng như một khối băng vậy, hơn nữa dường như cô đã mất đi khả năng giao tiếp.
- Thím, trời muộn rồi, con phải về đi ngủ.
Phùng Nam Thư đột nhiên mở lời, giọng nói mềm mại làm đứt quãng những dòng suy nghĩ của Tần Tịnh Thu.
- Được, để thím tiễn con về.
Tần Tịnh Thu nở nụ cười.
- Vậy con đi vệ sinh trước.
Phùng Nam Thư nói xong thì đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
Đúng lúc này, chiếc túi đeo chéo được đặt trên ghế bị rơi xuống đất, tất cả đồ đạc đều bị rơi ra ngoài.
Tần Tịnh Thu lập tức đứng dậy nhặt lên chiếc túi của Phùng Nam Thư, sau đó nhặt từng món đồ một. Khi nhặt đến chiếc ví tiền màu hồng phấn của cô, bà chợt sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận