Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 557: Ngôi sao học tập bị phản phệ (2)

Vì vậy, chính quyền Lâm Xuyên luôn nghĩ hết mọi cách để kích thích tiêu dùng, qua đó thu hút doanh nghiệp nước ngoài, ý đồ dựa vào lực tác động bên ngoài thúc đẩy sự đi lên của công nghiệp, chuyển phương hướng phát triển thành công nghiệp mới, xây dựng một tuần hoàn kinh tế tốt đẹp.
Nhưng cho dù mỗi lĩnh vực đều toàn tâm toàn lực đánh kết hợp thì kinh tế thị trường ở đây vẫn là sống dở chết dở, sức tiêu thụ của một nhóm người dân cũng thấp.
Kết quả là ngoài hết đường xoay sở, trong nội thành sẽ chợt xuất hiện một Multi-group, những tổ hợp chiêu thức sẽ đẩy mức tiêu thụ trung bình của toàn thành phố lên.
Đặc biệt là trong những khu vực ngoài khu trung tâm kinh doanh, rất nhiều cửa hàng mới đều đang chuẩn bị xây dựng, có xu hướng thể hiện năng lực và kiếm tiền mạnh mẽ.
Nhưng mà mặt khác, tình hình thu hút vốn đầu tư cũng trở nên thuận lợi rất nhiều, thậm chí có ông chủ lớn nước ngoài đặc biệt đến Lâm Xuyên, muốn tham quan học hỏi mô hình kinh doanh mới của trung tâm thương mại Vạn Chúng.
Trong nháy mắt, có thể biết rằng dường như lãnh đạo thành phố Lâm Xuyên đã nhìn thấy những đầu mối vô cùng tốt, thế là quyết định thổi phồng mặt này.
Bọn họ muốn biến Multi-group thành một công cụ, không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ, xây dựng sinh thái thị trường tốt đẹp, sau đó thu hút nhiều doanh nghiệp hơn đến Lâm Xuyên.
- Xem ra thay vì đàn áp thì chi bằng khai thông, thay vì khiến người khác đoán mò chi bằng em xuất hiện nói rõ, giảm ảnh hưởng đến thấp nhất. - Giang Cần nhịn không được nói một câu.
Giáo sư Nghiêm ngẩn người, lập tức hiểu rõ ý của hắn nói:
- Thật sự chặn không bằng mở ra, bởi vì chặn quá thì nước sông sẽ vỡ theo hướng không ngờ đến.
- Được rồi giáo sư, thầy cứ ngồi hưởng điều hòa, em đi ra ngoài một chuyến.
- Cậu muốn đi nhận phỏng vấn?
Mặt Giang Cần đen cả rồi:
- Em phải đi học, trên tivi lão Hà nói em là ngôi sao học tập, đợi em lên tạp chí Forbes rồi chắc chắn sẽ có người moi chuyện này ra, xấu hổ chết được!
Giáo sư Nghiêm cũng có chút bối rối hỏi:
- Rốt cuộc ngôi sao học tập là cái gì?
- Là một danh hiệu em giành được, ban đầu lúc hợp tác với trung tâm thương mại Vạn Chúng, vì để Lâm Đại làm chứng thực tín dụng cho em, em đã dùng rất nhiều lần. Kết quả bây giờ nó bắt đầu cắn ngược lại em rồi, đều đã là sinh viên, còn phải bị ép học hành, mẹ nó thật là đau khổ!
Giang Cần mắng chửi đi ra ngoài 208, quay lại ký túc xá cầm sách giáo khoa mới tinh lên, sau đó đi đến tòa nhà giảng dạy.
Nhưng học hành là thứ cần nói duyên phận, không phải bạn ngồi xuống, cầm bút lên là có thể học, cho nên Giang Cần cũng là buồn chán vô cùng, không ngừng đùa nghịch bàn tay nhỏ của Phùng Nam Thư ở dưới bàn.
Khi đến tiết thứ hai, chuông vào tiết vẫn chưa reo, phó chủ tịch hội sinh viên Đàm Thế Bằng đã đến rồi.
Bằng ca mang điệu bộ của một phó chủ tịch đi tản bộ ở hành lang cửa một vòng, sau đó vẫy vẫy tay với Giang Cần.
- Sao vậy Bằng ca? - Giang Cần từ trong phòng học bước ra hỏi.
Đàm Thế Bằng ho một tiếng nói:
- Là thế này, hiệu trưởng Trương gọi cậu có chút chuyện.
- Nhưng mà tôi đang học.
- Tôi đã giúp cậu làm giấy xin phép nghỉ rồi.
Đàm Thế Bằng lấy ra từ trong túi áo một tờ giấy nói:
- Cậu đưa tờ giấy này cho lớp trưởng các cậu là được.
Giang Cần nhận lấy giấy xem một cái, bên trên viết ba chữ giấy xin nghỉ, không phải hiệu trưởng Trương ký mà là mộc đỏ của hội sinh viên học viện.
Bình thường trốn tiến nhiều đến vậy rồi, có xin nghỉ phép thì có lẽ giáo viên cũng sẽ cảm thấy đây là giả thôi.
- Đưa tờ giấy này cho giáo viên, tôi sẽ không bị coi là trốn tiết?
Đàm Thế Bằng gật đầu đáp:
- Đúng.
- Vậy anh cho tôi mấy tờ trắng đi, đóng sẵn dấu mộc của hội sinh viên, sau này tôi tự điền. - Giang Cần tham lam mở miệng nói.
Đàm Thế Bằng nghe mà sững sờ, nói:
- Học kỳ này sắp kết thúc rồi, cậu còn muốn xin nghỉ làm gì?
- Dùng trốn tiết học kỳ sau.
- Nhưng mà như vậy không hợp quy tắc.
Giang Cần dùng ánh mắt cao lãnh của tiểu phú bà để nhìn y, nói:
- Bằng ca, quy tắc là để hạn chế những sinh viên bình thường trong học viện, hạn chế không được người tài năng nhự tôi và anh.
Nghe đến câu này, Đàm Thế Bằng bất giác ưỡn ngực, cảm nhận được cảm giác sảng khoái mát lạnh râm ran da đầu.
Sau hồi lâu, Giang Cần đã đến phòng làm việc của Trương Bách Thanh, phát hiện sắc mặt của hiệu trưởng Trương không tốt lắm, ngược lại rất nghiêm túc.
- Chào buổi sáng hiệu trưởng.
Trương Bách Thanh với gương mặt lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Tôi nghe nói đài truyền hình Lâm Xuyên muốn phỏng vấn em, tại sao em cứ trì hoãn mãi vậy?
- Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, em cần nghiêm túc ôn tập ạ hiệu trưởng, làm gì có tâm tư làm mấy thứ này. - Giang Cần nói bằng lời lẽ nghiêm túc.
- Lừa gạt người khác là được rồi, đừng lừa gạt cả bản thân. Số lần nghỉ học trong học kỳ này của em đã sớm đến báo động đỏ rồi, còn nghiêm túc ôn tập, bây giờ cho dù em lật sách ra, đó cũng là chuẩn bị bài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận