Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 676: Nữ hải vương tới gần

Cùng lúc đó, hai cái camera bắt đầu di chuyển theo vị trí, một cái nhắm vào cô gái đang gảy đàn tranh, một cái nhắm vào cô gái đang múa điệu dân tộc.
Giang Cần đứng bên cạnh nhìn, lon coca trong tay đã uống được phân nửa.
Hắn tới sân thể dục không phải vì muốn ngắm các học muội, cũng không phải vì tới làm cố vấn tình cảm cho Nhâm Tự Cường. Nếu hắn có thời gian thì đã đi tìm tiểu phú bà để mát xa chân không phải ngon hơn sao?
Vậy hắn tới sân thể dục để làm cái gì? Kỳ thật chỉ là vì để quảng bá cho Zhihu.
Khoảng 7 giờ rưỡi tối hôm qua, một bài viết tìm kiếm nữ thần xinh đẹp nhất trong kì huấn luyện quân sự bất ngờ được đăng trên Tieba của Bắc Đại. Kết quả có được sự hưởng ứng bất ngờ, dẫn tới số lượng người tham gia đăng ký Zhihu ở Bắc Kinh tăng đột biến.
Việc ngoài ý muốn này đã đem tới cho Giang Cần ý tưởng mới. Hắn cảm thấy tùy tiện chụp mấy tấm ảnh cũng đã hot như vậy rồi, vậy sao không tạo ra thứ gì đó mạnh mẽ hơn, gắn logo rồi truyền bá nó, miễn phí sử dụng lưu lượng truy cập của các trang web khác?

Vì vậy Giang Cần đã sắp xếp hoạt động quay chụp “Tiết mục tài năng của nữ thần huấn luyện quân sự” vào ngày hôm nay.
Cô gái xinh đẹp đang gảy đàn kia kỳ thực chính là Phương Huyên, đệ tam hoa khôi của Lâm Đại. Còn cô gái múa vũ điệu dân tộc rất duyên dáng kia chính là đệ nhị hoa khôi, Liễu Y Y.
Hai người đều từng làm người mẫu, sau khi nhận được điện thoại của Giang Cần thì lập tức tới. Không có cách nào khác, hắn trả quá nhiều.
Còn quân phục là do Giang Cần mượn của Chu Phượng. Dù sao thì quân phục bây giờ rất đắt, cho bọn họ mặc quân phục đánh đàn nhảy múa cũng vì để làm chủ đề trong Zhihu có liên hệ chặt chẽ với đại học trong hiện thực.
Sau một lúc lâu, Giang Cần đã uống hết lon coca, toàn bộ hoạt động quay chụp cũng kết thúc. Huấn luyện viên dẫn dắt cũng thổi còi, tuyên bố kết thúc buổi huấn luyện.
Quan Văn Tư cầm ly nước nhìn về phía Tề Kỳ, lại phát hiện Tề Kỳ đang bước tới đối diện Giang Cần. Động tác uyển chuyển, nhẹ nhàng, đúng là một cô gái khiến người ta rung động.
- Xin chào, học trưởng.
Giang Cần quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là một cô gái lạ lẫm, trông khá bình thường. Vì thế hắn vươn tay đưa lon coca cho cô:
- Cảm ơn học muội.
Sân thể dục Lâm Đại không có quá nhiều thùng rác, cái gần hắn nhất nằm ở cửa chính sân thể dục. Giang Cần cảm thấy sau khi cô tan học sẽ phải rời khỏi sân thể dục, vì vậy mới nhờ học muội khi đi qua giúp ném bỏ.
Làm ông chủ hơn một năm, Giang Cần thường tự suy nghĩ như một người lãnh đạo. Tuy có chút đột ngột nhưng cũng khá lễ phép, dù sao thì hắn vẫn còn nói cảm ơn.
Tề Kỳ nhìn cái lon rỗng trong tay mình, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Cô phát hiện khuôn mặt xinh xắn, rực rỡ tuổi thanh xuân của mình đã mất đi tác dụng. Vị Giang học trưởng này chỉ nhìn mình có một cái, còn chưa tới một giây đã rời đi giống như mình là một cô gái bình thường.
Đây là sao?
Tề Kỳ nhìn thoáng qua cái lon rỗng trong tay mình, lập tức hiểu ra hắn muốn nhờ cô vứt rác giùm. Trên mặt cô tràn đầy biểu cảm khó tin.
Này mà lời ngon tiếng ngọt? EQ quá thấp rồi nhỉ?
Tề Kỳ là một nữ hải vương, chưa bao giờ lãng phí thời gian trên người con trai. Huống hồ chỉ là học trưởng trong hội sinh viên, còn không đáng để cô lại gần lần thứ hai.
Vì thế cô bóp chặt cái lon trong tay, vung tóc, xoay người rời đi không quay đầu lại.
Giang Cần cũng không để ý chuyện này, vẫn tay bảo mọi người dọn dẹp đồ đạc quay về. Nhưng còn chưa đi đã nhìn thấy Nhâm Tự Cường chán nản đi về phía mình.
- Giang ca, Vương Lâm Lâm không đồng ý đi ăn cơm tối với tôi.
- Vì sao?
Nhâm Tự Cường mím môi:
- Cô ấy nói cô ấy chưa rửa mặt, muốn hẹn tôi lần sau. Lý do này quá có lệ rồi, đúng là chí mạng.
Giang Cần có chút cạn lời liếc y một cái:
- Cậu ngốc à, đây rõ ràng là tín hiệu tốt đẹp mà.
- Cậu nghĩ đi, vừa mới huấn luyện quân sự xong cả mặt toàn là mồ hôi. Cô ấy lo trạng thái của mình không tốt, không rửa mặt không dám đi gặp cậu. Điều này chứng tỏ cô ấy cực kì chú trọng hình tượng trước mặt cậu, chứng minh hai người có khả năng.
Sau khi Nhâm Tự Cường cân nhắc một lúc lâu thì vẫn lắc đầu:
- Giang ca, cậu đừng an ủi tôi. Tôi cảm thấy lúc cô ấy từ chối tôi còn có lệ hơn cả Phan Tú.
Giang Cần vỗ vỗ vai y:
- Cậu phải tự tin lên, dù sao thì vóc dáng cậu cũng khá cân đối. Tuy không đến mức nam thần nhưng ít nhất cũng được coi là soái ca.
- Thật hay giả vậy?
- Dĩ nhiên là thật, nếu không sao cậu lại xứng ở chung một phòng ký túc xá với một nam thần như tôi, có đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận