Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 431: Cam tâm bị hố (2)

- Tôi đói rồi, kiếm chỗ nào làm bữa rồi về Lâm Đại đi, trước đây hai người đã từng tới Đại học Bách khoa chưa? Có biết chỗ nào có đồ ăn ngon, hay là mấy con vật nhỏ cần được giải cứu không?
Giang Cần nhìn biểu cảm của bọn họ là biết hai người này cũng không biết mấy về Đại học Bách khoa rồi, thế là hắn móc điện thoại ra, lướt lướt danh sách bạn bè trên QQ.
Hắn không quen quá nhiều bạn học cũ, người duy nhất hắn nghĩ tới là Vu Toa Toa.
Hôm thu tiền nhà đợt vừa rồi, Vu Toa Toa từng hỏi hắn bao giờ Multi-group mới mở rộng tới Đại học Bách khoa, từ đó hắn mới biết hóa ra cô ấy là sinh viên ở đây, thế là hắn nhắn tin cho cô ấy.
“Hỏi thăm chút, gần Đại học Bách khoa có nơi nào ăn ngon không? Đề cử cho với.”
“Nam thần tới trường tôi hả? Giờ cậu đang ở đâu để tôi qua liền, quanh khu ấy tôi rành cực.”
Giang Cần vừa nghe thấy cô ấy gọi mình là nam thần thì nổi hết cả da gà da vịt lên:
“Tôi không tới, hỏi thăm giúp người khác thôi.”
Vu Toa Toa nhắn lại rất nhanh:
“Sau căng tin có một phố buôn bán trong trường, trong đó có một cửa hàng vịt quay ngon phết.”
“Cảm ơn.”
Giang Cần cất điện thoại đi rồi vẫy vẫy tay:
- Đi, cùng tôi đi cứu nửa con vịt quay đi.
- Ba người sao lại ăn nửa con được, ăn thì ăn một con luôn đi. - Đổng Văn Hào cảm thấy nửa con ăn không bõ dính răng.
- Nếu bàn về việc tích đức làm việc thiện thì chúng ta còn phải học hỏi lão Đổng nhiều, đúng là tâm địa Bồ Tát.
- Đều là ông chủ dạy tốt.
Một giờ chiều, ánh nắng chiếu nghiêng khiến nhiệt độ không khí lại tăng lên, sinh viên đi trong trường cũng dần nhiều lên.
Ba người không ở lại lâu, cơm nước xong là về căn cứ khởi nghiệp ở Lâm Đại.
Không bao lâu sau, Ngụy Lan Lan với Đàm Thanh cũng từ ngoài về và đều mang theo tin tức tốt.
Hôm qua giám đốc khách sạn Vienna là Vương Bồi Hương đi thẩm mỹ viện làm mặt đã bị Ngụy Lan Lan “tình cờ gặp được”, vì đều nằm trên giường không thể động đậy được nên Ngụy Lan Lan với cô ta nói chuyện với nhau rất vui, đã đạt được bước đầu hợp tác.
Mặt khác, Hà Ích Quân cũng hẹn được Trương Kiều, để cho Đàm Thanh rất nhẹ nhàng thành công ký được hợp đồng hợp tác với Hồng Cẩm Xan Ngu.
Một mặt là mở rộng diễn đàn, một mặt là hợp tác với Multi-group, cả hai bên đều có tiến triển, cũng coi như là một lần khởi đầu tốt đẹp cho năm 2009.
Giang Cần đứng dậy khỏi ghế ông chủ, tập hợp mọi người qua 207 cách vách mở họp.
- Lan Lan và Đàm Thanh tiếp tục đến các cửa hàng mời hợp tác vào Multi-group đến cửa hàng, tiến hành tới cuối tháng mới thôi, sau đó về đây hỗ trợ mở rộng với đàm phán hợp đồng.
- Văn Hào, anh gọi cho bên Tồn Khánh, báo bọn họ cũng chuẩn bị dần đi, tới khi chi nhánh Hỉ Điềm chính thức hoạt động thì chúng ta cũng tiến hành quảng bá.
- Tuyết Mai, phải quan sát bên vật liệu thật kỹ, bàn bạc thời gian thỏa đáng với bọn họ vì sau đó có thể chúng ra cần đặt một lô hàng lớn đấy.
- Ví dụ như poster, tờ rơi, trà sữa đóng gói, bài viết và bảng xếp hạng pvc, đừng làm hỏng việc.
- Tô Nại vẫn tiếp tục nâng cấp trang web, nhớ quan sát kỹ nghiệp vụ tiêu thụ trên web.
- Lần này Lộ Phi Vũ toàn quyền phụ trách tổ nội dung, lọc ra những thứ chúng ta đã từng làm mà có hiệu quả tốt ấy, rồi làm lại và sáng tạo thêm, thuận tiện làm nóng diễn đàn lên đi.
- Phải rồi, Lan Lan chọn ba người trong tổ phụ trách thị trường để đi huấn huyện bên đoàn đội bên Lai Tồn Khánh, ban đầu bọn họ không có thiết lập tổ thị trường nên bây giờ vẫn hơi lóng ngóng đấy.
Giang Cần nói chậm nhưng lại bình tĩnh có lực, chẳng bao lâu sau đã sắp xếp công việc cho từng tổ, thậm chí là từng người một.
Những người đang ngồi ở đây đều là thành viên cũ của 208 hết, bọn họ đã trải qua hai lần quảng bá nên cũng coi như là đã quen thuộc với quá trình.
Bọn họ biết bản thân sắp thành thiên lôi để ông chủ chỉ đâu đánh đó rồi.
Qua mùa đông, thời tiết ấm lại rất nhanh, cây cối ven đường cũng đã dần nảy ra chồi non mơn mởn, mùa xuân âm thầm tới gần chúng ta, tuy không đến mức bùng nổ sức sống thiên nhiên nhưng đâu đâu cũng có thể thấy sức sống dồi dào khắp muôn nơi.
Bảy giờ sáng, bộ tứ 302 đang cùng đi tới căng tin.
Giang Cần uống một chén cháo trứng muối thịt nạc, ăn thêm một cái bánh bao hấp, sau đó móc một tấm phiếu ăn trong túi ra và ném lên bàn.
- Nhớ trả tiền giùm nhá.
Tào Quảng Vũ nhìn thoáng qua phiếu ăn mà Giang Cần để lại, rồi lại liếc về bóng dáng đang rời đi kia, cảm thấy tê hết cả da đầu.
Tên khốn Giang Cần sao thế này, sao lại có thể ném ra một cái phiếu ăn còn trăm tệ với khí thế như là đang ném tờ chi phiếu trắng mặc cho người đối diện điền thế này?
Đẹp trai vãi đạn, y cần phải học cách bắt chước tư thế này thôi, chắc chắn sau này sẽ dùng đến!
Tào Quảng Vũ nhắm mắt lại, yên lặng hồi tưởng màn vừa nãy trong đầu, khắc sâu vào từng nơ-ron thần kinh, bỗng y cảm thấy bản thân đã có thêm một kỹ năng mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận