Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 397: Vừa nắm tay nhỏ, phun thành sóng thần (1)

- Nhìn, đây là lấy lý phục người. - Giang Cần thản nhiên nói một câu.
Dương Thụ An da đầu đều tê dại:
- Thì ra cái này con mẹ nó gọi là lấy lý phục người, học được rồi…
- Tiểu phú bà, cậu có lạnh không?
Gió trên núi Ngũ An cũng không yếu, quầy hàng này chỉ có nửa mặt khuất gió, còn lại toàn bộ dựa vào thảm lông che chắn, nhưng thường xuyên có gió xuyên qua khe hở, bản thân Giang Cần cũng có chút lạnh, theo bản năng quấn chặt áo lông đồng thời lại có chút lo lắng cho Phùng Nam Thư.
- Giang Cần, tay nhỏ của mình lạnh như băng.
Tiểu phú bà vừa nói chuyện, vừa đưa tay vào trong túi của hắn, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng trở nên lóng lánh ánh nước.
- Cậu làm như vậy, tôi sẽ rất bị hận.
- ?
- Quên đi, hận thì hận đi, chung quy là người bạn tốt danh bất chính ngôn bất thuận này gánh vác tất cả thay cậu.
Giang Cần cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia của cô, xoa xoa hai cái, ôm trong lòng bàn tay, sưởi ấm một chút cho người bạn tốt nhất này.
Phùng Nam Thư phồng má phấn, bàn tay lạnh lẽo dần dần ấm áp, mắt nhỏ vui vẻ vô cùng.
- Giang Cần, tại sao bọn họ đều cắn răng nhìn cậu vậy?
- Có thể là bọn họ ghen tị với tình bạn tinh khiết và không tì vết, không mang theo một chút mập mờ nào của chúng ta.
Cùng lúc đó, các nam sinh đối diện hoàn toàn không nhịn được, lắc đầu muốn đi, hận không thể hôm nay chưa từng tới hội chùa này, nếu như không tới, bọn họ sẽ không nhìn thấy cảnh tượng đau lòng như vậy.
- Đi thôi, đừng nhìn nữa, càng nhìn trong lòng càng buồn bực.
- Có lẽ... Bọn họ chỉ là bạn bè thôi?
- Bạn con mẹ nó bè, Phùng Nam Thư đã cho cậu ta tùy tiện sờ tay nhỏ, cho dù Triệu Cao tới cũng không dám nói dối không chớp mắt như vậy.
- Giải thích, Triệu Cao nhà Tần, mưu đồ làm loạn xưng vương nhưng sợ người không phục, cho nên đã “Chỉ hươu là ngựa” để thử lòng quần thần. Hết giải thích.
- Cái hội chùa rách này, chả có chỗ nào tốt, thuần lãng phí thời gian của tôi, mẹ kiếp.
- Chết tiệt, hạt dẻ xào này sao lại chua như vậy?
Đám người rời khỏi bãi đất trống, kết quả đi chưa được bao xa, đã nhìn thấy mấy nam sinh lớp A2 cất bước đến.
Người đi đầu chính là Bức Vương của Thành Nam - Tần Tử Ngang, từng ở căng tin sáng tạo ra kỳ tích hô to toàn trường tôi trả tiền, tuy rằng khi gặp mặt, mọi người đều gọi y một tiếng Tần thiếu, nhưng kỳ thật người khó chịu y cũng rất nhiều.
Nhất là Tôn Lỗi, bản thân gã cũng là phú nhị đại, nhưng bởi vì công trình trong nhà dựa vào bất động sản Tần thị, cho nên khi ở trước mặt Tần Tử Ngang, gã không ngẩng đầu lên được, còn thường xuyên bị Tần Tử Ngang đè mặt trang bức.
Nhưng gã biết ở thời trung học, Tần Tử Ngang và Giang Cần không hợp nhau, cơ hội này nếu không lợi dụng thì quá lãng phí.
- Tần thiếu, đi hội chùa à?
Tần Tử Ngang mặc áo lông mới nhất, bước đi lục thân bất nhận, sau khi đến gần gật đầu, kiêu ngạo đến mức ngay cả miệng cũng không mở ra.
- Giang Cần bán canh dê ở bên kia kìa, Tần thiếu không ngại đi mua một chén canh dê, để cậu ta phục vụ cậu một chút?
Tôn Lỗi cắn răng bày ra nụ cười, thầm nghĩ đến lúc đó Giang Cần sẽ phun chết cậu.
- Cậu, cậu nói ai ở đằng kia cơ?
- Giang Cần, chính là người không hợp với cậu á, đang bán canh dê đấy.
Vừa dứt lời, Tần Tử Ngang biến sắc, bỗng nhiên nhớ lại mấy hình ảnh kinh điển khiến da đầu y tê dại.
Hình thứ nhất là quán bar 300 ngàn, hình thứ hai là ánh trăng thanh lãnh Phùng Nam Thư, hình thứ ba là Hồng Nhan gặp trong tụ hội ở Lâm Đại.
- Mẹ kiếp, phía trước có chó, đường này không thông, rút lui!
Tần Tử Ngang vung tay lên, không chút do dự mang theo tiểu đệ của mình quay đầu bỏ chạy.
Nghỉ hè năm ngoái, ngay cả nghĩa tử của Giang Cần là Quách Tử Hàng cũng có thể châm biếm mình rơi đài, hiện tại gặp phải chính Giang Cần, vậy con mẹ nó còn đường sống sao?
Đi qua đó? Đi làm cái gì, đi chịu đòn sao?
Đầu óc Tần Tử Ngang rất tỉnh táo, y biết mình có thể khoe khoang thân phận phú nhị đại với người khác, nhưng con chó Giang Cần kia là phú nhất đại, con mẹ nó vô duyên vô cớ thấp hơn một thế hệ, có ngu không mà tự dưng đi so?
Không thể đi được, vạn lần không thể!
Thấy đối phương xoay người rời đi không chút do dự, nhóm nam sinh Thành Nam sửng sốt nửa ngày không bình tĩnh lại, trong lòng tự nhủ loại ác bá như Tần thiếu thấy chó hoang cũng phải trào phúng hai câu, sao hôm nay lại chạy nhanh như vậy?
- Tần Tử Ngang làm sao vậy?
- Không biết, cảm giác như là chuột gặp mèo vậy.
- Không thể nào? Tôi nhớ trước đây cậu ta rất kiêu, không phục ai bao giờ, sao bây giờ lại như vậy?
Mấy người nghiên cứu hồi lâu, thủy chung không nghiên cứu ra đầu mối gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận