Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 302: Học thể chất

- Chờ đến khi cao điểm của chiến dịch marketing qua, chúng ta có thể mua một nồi điện lớn đặt ở 207, thỉnh thoảng làm một nồi lẩu ở văn phòng cũng không tệ.
Khuôn mặt già nua của Giáo sư Nghiêm tối sầm lại:
- Không được phép trưng dụng thiết bị công!
Giang Cần bị sặc một cái:
- Đây chỉ là một đề nghị thôi mà giáo sư, với cả thầy là đảng dầu ớt hay là đảng nước tương?
- Cái này... Tương đi.
- Lan Lan ghi nhớ một chút, Giáo sư Nghiêm thích ăn tương, hai ngày nữa khi ăn lẩu ở 207, cô nhớ chuẩn bị cho giáo sư một phần tương ngon nhất!
Giáo sư Nghiêm: ...
Giang Cần quay đầu lại hỏi lần nữa:
- Giáo sư có thể ăn cay không ạ?
- Không thể, nóng người.
- Lan Lan, lại ghi nhớ một chút, khi mua nồi nhất định phải mua nồi uyên ương, giáo sư không ăn cay, chúng ta phải chuẩn bị cho thầy loại nồi xịn xò nhất!
Ngụy Lan Lan lập tức gật đầu:
- Vâng ông chủ, tôi đã đưa vào ghi chú!
Giáo sư Nghiêm im lặng một lúc lâu, sau đó tằng hắng một cái:
- Nói thế nào thì tôi cũng là quản lý của căn cứ lập nghiệp, Giang Cần tốt nhất là cậu kiềm chế một chút.
Giang Cần cười hắc hắc, quay đầu nhìn về phía Đổng Văn Hào:
- Lão Đổng, tôi nhớ anh có một món nước tương bí truyền rất không tệ, lần trước làm cho Văn Cẩm Thuỵ ăn ngon đến phát khóc phải không?
Yết hầu giáo sư Nghiêm bỗng nhúc nhích: ...
- Ông chủ, món tương chấm bí truyền của nhà họ Đổng chúng tôi không có chỗ nào để chê, bao thơm nức mũi.
- Giáo sư, tương bí truyền của nhà họ Đổng đấy, thầy có muốn nếm thử không?
Giáo sư Nghiêm không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, chỉ giơ tờ báo lên và im lặng đọc tiếp.
- Mọi người tiếp tục làm việc đi, tôi phải đi học đây.
Dưới ánh nắng buổi chiều ôn hòa, Giang Cần bỗng nhiên đẩy ghế dựa ra, mặc áo khoác vào, vênh váo tự đắc đẩy cửa rời khỏi 208, như thể việc đến lớp là một quyết định rất ghê gớm vậy.
Giáo sư Nghiêm cũng không biết tại sao hắn lại có gan nói ra được điều đó, vội dạy bảo nhân viên 208 chớ học theo hắn.
Mười phút sau, Giang Cần nhà thi đấu Lâm Đại để học tập hai mươi bốn thức Thái Cực quyền.
Thể dục là môn học bắt buộc của năm nhất, hắn cũng không thể quá không coi môn này ra gì được, cho nên thỉnh thoảng Giang Cần sẽ đến góp mặt một lần.
Thời gian lên lớp vừa đến, giảng viên dạy thay hơi hói đầu đã đến.
Cái gì mà Dã Mã Phân Tung, Bạch Hạc Lượng Sí, một bộ động tác nước chảy mây trôi, uyển chuyển nhịp nhàng, nhưng Giang Cần lại giống như trúng tà, đầy trong đầu toàn là “Mã lão sư thiểm điện quả thông đạn đấu năm liên roi, đại lực sĩ đình đình cùng tiếp hóa phát”.
- Mẹ nó trừu tượng quá đi mất...
Giang Cần quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, phát hiện các anh chị em xung quanh mình cũng đều giống như là Plants 'vê-ét' Zombie, nói theo không kịp thì đúng là không theo kịp thật.
Rõ ràng là một loạt động tác nhẹ nhà trôi chảy rèn luyện thân thể, nhưng lại bị đánh ra thành loạn tượng năm giáo phái bao vây đỉnh Quang Minh, còn có mấy giáo phái bán thân bất toại đục nước béo cò.
- Mẹ nó, tay của tôi hoàn toàn bị mất khống chế rồi!
- Cắt đi, không cứu nổi nữa đâu.
- Cắt đi thì thành Dương Quá à? Tôi vẫn thích Trương Vô Kỵ hơn, số đào hoa tương đối vượng.
- Chỉ bằng cậu? Nhiều lắm thì cậu chỉ được tính là một hỏa công đầu đà thôi!
Giang Cần nghe mấy người không quen biết bên cạnh nói hươu nói vượn, không hiểu sao lại cảm thấy không cần lo lắng về môn này nữa.
Bởi vì không chỉ có một mình hắn học trộn lớp, mà phần lớn mọi người đều như thế, nhưng giảng viên vẫn phải cân nhắc tỷ lệ trượt tín chỉ nên độ khó của bài thi đương nhiên sẽ giảm đi.
Thành phần môn thể dục ở Lâm Đại cực kỳ phức tạp, không chỉ có sinh viên năm nhất mà còn có cả sinh viên năm cuối chưa lấy được tín chỉ trong hai năm trước, bọn họ chọn Thái Cực quyền cũng vì hi vọng tiết kiệm một chút sức lực, chấp nhận để đủ điểm học phần.
Sinh viên có loại suy nghĩ này thì có thể là sinh viên tốt kiểu gì được?
Ngoài ra, các môn thể thao khác đều quá tốn sức, học xong thì đổ một thân mồ hôi, không có gì đáng tha thiết.
Chờ giảng viên điểm danh xong, Giang Cần tốt xấu gì cũng học qua loa phiên phiến hai động tác, sau đó lẻn vào khán phòng sân cầu lông để ngủ bù.
Tối hôm qua, khi từ 208 trở về, hắn đã suy nghĩ kế hoạch marketing tiếp theo đến tận nửa đêm, cho nên ngủ không đủ giấc, buổi chiều mùa đông lại rất dễ làm cho người ta mệt rã rời, buồn ngủ là chuyện quá bình thường.
Còn vì sao lại tới sân cầu lông sân ngủ bù hả?
Không, không có nguyên nhân đặc biệt gì cả.
Trong miệng Giang Cần nhắc đi nhắc lại câu "Không có nguyên nhân đặc biệt gì cả", ánh mắt thì rơi vào trên người tiểu phú bà đang đánh cầu lông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận