Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 153: Muốn lập nhóm

Giang Cần hơi suy nghĩ, cảm thấy Quách Tử Hàng nói cũng đúng, thái độ của hắn đối với Sở Ti Kỳ hoàn toàn là người qua đường, không cần phải trốn tránh như chuột thấy mèo, để cho người khác thấy còn tưởng rằng mình bị cô ấy tổn thương sâu đến mức nào, thật là mất mặt a.
Thế là hai người trở về vị trí của mình và ngồi im lặng cho đến khi xe lửa bắt đầu khởi động, khung cảnh bên ngoài cửa sổ liên tục lướt về phía sau, bọn họ không nói với nhau một câu nào.
Thật ra cũng không trách Giang Cần nghi ngờ, bởi vì Sở Ti Kỳ đúng là cố ý làm vậy.
Số điện thoại của cô bị Giang Cần cho vào danh sách đen, QQ bị xóa, ngay cả số điện thoại của Vương Tuệ Như cũng bị block, ngoại trừ thông qua Quách Tử Hàng để tạo ra tình cờ gặp gỡ, cô thật sự không nghĩ ra có phương thức nào gặp lại Giang Cần.
Đương nhiên, cô cũng không nghĩ tới cuộc gặp gỡ tình cờ này sẽ triệt để như vậy, ông trời vậy mà sắp xếp hai người ở vị trí mặt đối mặt.
Sở Ti Kỳ rất vui vẻ, bởi vì cô thật sự rất muốn gặp Giang Cần một lần, muốn nói vài câu với đối phương.
Cô muốn nói, mình không thử thách cậu, mình chấp nhận lời thổ lộ của cậu, chúng ta có thể quên đi sự khó chịu trong khoảng thời gian này hay không, bắt đầu từ một mối quan hệ mới, bắt đầu lại từ đầu.
Mình có chút tùy hứng, nhưng sau này mình chỉ tùy hứng với cậu thôi có được không?
Chỉ cần cậu không thích Hồng Nhan, đừng để cô ấy tự mãn trước mặt mình, mình nhất định sẽ làm bạn gái của cậu.
Trước kia mình không biết điểm tốt của cậu, cho rằng đó là điều đương nhiên, nhưng bây giờ có người đoạt với mình, mình mới bỗng nhiên phát hiện ra cậu rất tốt, ở cùng cậu mình cũng không chịu thiệt.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt trống rỗng và biểu tình không gợn sóng của Giang Cần, lời nói của Sở Ti Kỳ đến bên miệng lại nhịn không được mà nuốt xuống.
Cô không hiểu tại sao mình lại trở nên nhát gan trước mặt Giang Cần.
Lúc trước cô động một chút là nổi giận, làm sao có thể trở nên cẩn thận ở trước mặt một người từng mặc cho cô nổi giận như bây giờ.
- Các bạn đều là sinh viên đại học à? Tôi là Khoa Kỹ Đại tức là Đại học Khoa học và Công nghệ, còn các bạn?
Hàng ghế xe lửa bình thường đều là phải ba trái hai, Giang Cần dựa vào cửa sổ, ở giữa là Quách Tử Hàng, vị trí sát hành lang còn ngồi một nam sinh, xem ra cũng là sinh viên đại học ở Lâm Xuyên.
Y đã nhìn chằm chằm vào Sở Ti Kỳ từ khi lên tàu, sau khi tàu chạy hai mươi phút thì cuối cùng cũng không nhịn được muốn bắt chuyện.
- Lâm Đại.
- Khoa Kỹ Đại.
- Lâm Đại.
Mấy người rầu rĩ đáp lại, nhưng vẫn không cắt đứt được quyết tâm bắt chuyện của nam sinh này:
- Tôi là Tôn Ngạn Bân, các bạn thì sao?
- Quách Tử Hàng, chúng tôi là bạn cũ.
- Còn hai người đẹp này?
Vương Tuệ Như cười cười không nói gì, mà Sở Ti Kỳ cũng không để ý tới, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Giang Cần đang ngủ, môi bị cắn tái nhợt không còn chút máu.
Nhưng vào lúc này, xe lửa hơi xóc nảy một chút, điện thoại của Sở Ti Kỳ bỗng nhiên trượt xuống, thật ra với mức độ xóc nảy này và tư thế cầm điện thoại di động của cô, điện thoại của cô căn bản không thể dễ rơi như vậy, nhưng nó lại rơi chuẩn xác ở bên chân Giang Cần.
Giang Cần thay đổi tư thế, tiếp tục bị mù tạm thời, lại nghe thấy bên tai có một âm thanh ung dung vang lên.
- Mình làm rơi điện thoại, có thể nhặt giúp mình không?
Khoảng thời gian chiến tranh lạnh với Hồng Nhan, Sở Ti Kỳ đúng là trưởng thành hơn rất nhiều, ngay cả loại chiêu số cố ý này cũng biết sử dụng, nhưng chàng trai ấm áp bên cạnh tên Tôn Ngạn Bân lại quá nóng, cúi đầu liền nhặt điện thoại lên cho Sở Ti Kỳ, động tác gọn gàng lưu loát, không chút chần chừ.
Cảm ơn bạn nhiều, bạn thật sự tốt.
Giang Cần thầm nói cảm ơn trong lòng, sau đó đổi tư thế.
- Mỹ nữ, cho xin số điện thoại đi.
Sở Ti Kỳ hết chỗ nói:
- Cám ơn.
- Không cần khách khí, chúng ta thêm QQ đi?
- Tôn Ngạn Bân lấy điện thoại di động của mình ra.
Sở Ti Kỳ tức giận không thôi:
- Tôi không chơi QQ, tôi dùng Feixin.
Chàng trai ấm áp Tôn Ngạn Bân xấu hổ cười, nhưng rất tự nhiên và nhanh chóng chuyển đề tài:
- Các bạn đi chung à?
Tiếng vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn Giang Cần, chờ mong hắn sẽ nói gì đó, nhưng lại thấy đối phương nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không quen, tình cờ.
- À à, vậy tôi lập cái nhóm, sau này chúng ta có thể cùng về nhà, nhiều người nhiều bạn, đi đường cũng thuận tiện hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận