Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 404: Nói mẹ nghe, con bé có ngoan không? (1)

- Vậy nó có thừa nhận không?
- Không, lúc ấy em không phản ứng kịp, chỉ thấy cô bé đó khá quen mắt thôi, tới lúc bừng tỉnh thì hai đứa nó đã chạy mất dạng rồi còn đâu.
Giang Chính Hoành thay dép lê rồi đi về phía sô pha, bưng ly trà của vợ lên uống một ngụm mới nhận ra trà đã nguội ngắt:
- Sao em biết là bạn gái? Tết nhất bạn bè tới chơi cũng là chuyện bình thường mà.
Đương nhiên Viên Hữu Cầm phải có chứng cứ mới dám nói vậy:
- Hôm trước lúc ăn cơm ấy, anh cũng xem hình nền điện thoại của con rồi phải không?
- Người trong ảnh không phải minh tinh à?
- Minh tinh gì mà đứng dưới nhà mình?
Giang Chính Hoành đã hiểu:
- Ý em là cô bé em gặp với người trên hình nền điện thoại của Giang Cần là một hả?
- Ừ nên em thấy chuyện này chắc chắn đến 90% rồi.
Viên Hữu Cầm gật đầu khẳng định.
- Ăn cơm trước đi đã, đừng nghĩ nữa, có khi còn chưa xác định quan hệ đâu, chúng ta xen vào sớm quá cũng không ổn.
- À đấy, cứ hy vọng con dâu quá mà quên luôn việc làm cơm rồi.
Viên Hữu Cầm vội vàng đứng dậy chạy vào bếp, cuối cùng mang ra một bát mì nóng hầm hập.
Giang Chính Hoành thở dài bất đắc dĩ, thầm nghĩ con dâu còn chưa thấy đâu mà đã để chồng đói lả rồi, thế chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao.
Đều do thằng nhãi kia, có hay không có bạn gái thôi mà cũng ấp úng biết bao ngày, chả thừa hưởng được tí gien hào hùng khí khái của ông gì hết!
Cùng lúc đó, Giang Cần đã lái xe đến hồ Phu Tử đối diện đại lộ Quan Lan, sau khi đi qua một đống công trình xanh hóa, cuối cùng cũng đỗ ở trước một khu biệt thự.
Bình thường hắn rất ít khi tới bên này, chỉ qua đúng một lần đợt thu phòng năm ngoái thôi, không ngờ lại gần nhà Phùng Nam Thư đến vậy.
Cái chữ “lớn” trong gia đình giàu có này đúng là danh xứng với thực.
Nhưng mà cũng lạ, tuy trong sân là một khoảng đèn sáng choang nhưng trong biệt thự lại chẳng có bao nhiêu ánh sáng hết, giống như là không có ai ở đó vậy.
Lúc này bỗng nhiên cửa viện mở ra, một người phụ nữ mặc đồ đen từ đầu đến chân im lặng đứng ở cửa chờ, cũng không tiến lên quấy rầy.
- Tạm biệt Giang Cần.
- Bái bai.
Giang Cần nhìn theo Phùng Nam Thư một lúc rồi mới lái xe về hoa viên Hồng Vinh.
Lúc hắn về đến nhà cũng đã hơn 8 giờ, bóng đêm dần hạ xuống một lớp màu dày đặc nặng nề.
Hôm nay có một trận tuyết nhỏ, ánh sáng u ám của đèn đường hắt xuống trông vừa ảo vừa thật.
Trên đường này thường xuyên có trẻ con chạy tới chạy lui, tay cầm hương vẫn còn nhả khói để làm mồi lửa, tay còn lại của chúng cầm một cây pháo đang đốt, bùm một cái pháo sẽ bay lên trời sau đó rơi xuống tạo thành một lỗ nhỏ ở trên nền tuyết, sau đó nữa là đêm tuyết tràn ngập sự ấm cúng vui vẻ.
Bọn trẻ ngây thơ chơi bời không phải lo nghĩ gì thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Những tiếc là càng lớn tuổi thì ký ức tuổi thơ cũng như những kỷ niệm vui vẻ của Giang Cần lại càng ngày càng mơ hồ.
Chỉ nhớ là lúc ở nông thôn, thôn đó có một anh lớn hơn hắn hai tuổi hay cầm đầu cả đám chạy ra rừng cây nhỏ ở cửa thôn đốt pháo.
Tiếp đó trong quá trình chạy sau khi đốt pháo thì pháo xịt, người bố không đáng tin cậy của hắn đưa cho hắn điếu thuốc mới châm, rồi bảo là nếu không vui thì cứ hút một hơi đi.
Từ đó, hắn không còn hứng thú với việc đốt pháo nữa mà chuyển qua hứng thú với việc châm thuốc lá.
Giang Cần dẫm lên lớp tuyết đọng bước vào tiểu khu, vừa mới vào nhà đã thấy bố mẹ nghiêm mặt xem ti vi, hình như cũng không có gì xảy ra.
- Bố mẹ ăn cơm chưa?
- Ăn rồi, con đưa bạn gái về à?
Viên Hữu Cầm bình tĩnh hỏi một câu.
Dù câu hỏi này nghe rất bình thường, có thể nói là một câu bâng quơ thôi nhưng tiếng chuông cảnh giác của Giang Cần trong lòng vẫn vang lên ầm ĩ, có bẫy!
Hắn bình tĩnh thay dép lên rồi vào bếp uống miếng nước, sau đó mới mở miệng nói:
- Yên tâm đi mẹ, con đưa cả ba người bạn về nhà an toàn hết rồi.
- Sao yêu đương mà không nói với mẹ một câu vậy?
Giang Cần gật đầu:
- Đúng vậy, Quách Tử Hàng lại biếu một rương gà nướng.
Viên Hữu Cầm nheo mắt lại:
- Bạn gái tên gì?
- Sườn dê là Dương Thụ An mang sang, bảo là dê ướp muối nướng than ngon nhất vùng đấy.
Viên Hữu Cầm tức ơi là tức, thầm nghĩ cuối cùng vẫn không thể lừa nó nói ra được, thằng chó đẻ này quá cảnh giác:
- Thôi mẹ hỏi thẳng này, cô bé tới nhà chúng ta hôm nay có phải bạn gái con không?
- Không phải mà, con đã nói rồi, bạn con. - Giang Cần nói nghe đúng tình hợp lý không chịu được.
- Vậy sao hình nền điện thoại của con lại là ảnh của cô bé đấy? Con có sở thích lấy ảnh bạn để đặt màn hình điện thoại hả?
Giang Chính Hoành ngồi nghiêm chỉnh nhìn hắn:
- Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ nghiêm trị, nói thật đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận