Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 144: Nghe không hiểu, trốn học đi

Cuối tháng Chín, tiết học Toán cao cấp.
Giang Cần cảm giác đầu mình sắp nổ tung, hắn nghe tiếng giáo viên giảng bài, hắn không ngừng đào bới lại những ký ức trong đầu, lại phát hiện những thứ đã từng học nay đã biến thành mảnh vụn.
Có thể nhớ lại một chút, nhưng không thể xâu chuỗi nổi, cho dù loáng thoáng bắt được cái gì, nhưng lại rất nhanh đã biến mất không thấy tăm hơi.
Mẹ nó, Toán cao cấp thật sự giống tình yêu, quá con mẹ nó trừu tượng!
Xem ra những thứ không dùng thường xuyên thì quả thật sau một thời gian ngắn sẽ quên sạch, ngược lại oẳn tù tì uống rượu thì hắn lại nhớ được vài đoạn.
Giang Cần nhịn không được mà sờ sờ trán, quay đầu nhìn về phía Tào Quảng Vũ, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu, phát hiện ba người kia đang lắng nghe rất nghiêm túc, còn thỉnh thoảng gật đầu lắc não, nhìn vô cùng nghiêm chỉnh.
Người có thể thi đậu Lâm Đại, trên phương diện học tập chắc chắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ, đừng thấy ba tên hàng này bình thường không ra dáng, nhưng bọn họ thực sự có kiến thức!
Giang Cần cuối cùng cũng biết cảm giác của những học sinh khá khi đối mặt với học sinh giỏi là gì.
Làm ơn đừng học nữa.
- Lão Tào, trốn học đi chơi đi? Tiệm net Dream nạp một trăm tặng một trăm. - Giang Cần dùng khuỷu tay chọc Tào Quảng Vũ một cái.
Tào Quảng Vũ vẻ mặt khó tin:
- Lão Giang, thư thông báo trúng tuyển của cậu là dùng tiền mua phải không? Thái độ học tập thế nào lại không đứng đắn như vậy?
- …
Giang Cần quay đầu nhìn Chu Siêu:
- Lão Chu, đừng học nữa, hai chúng ta cùng rớt môn không được sao?
Chu Siêu liếc hắn một cái:
- Lão Giang, tôi không giống cậu, nhà cậu có Bentley, nhưng tôi không có. Lỡ như rớt môn học lại, tôi sẽ không còn cơ hội thi nghiên cứu sinh nữa, cha mẹ tôi sẽ rất thất vọng.
- Lão Nhâm?
- Tôi phải học tập chăm chỉ, hơn nữa, tôi còn phải ở bên Phan Tú.
Nhâm Tự Cường nhíu mày, trong lời nói tràn ngập tự tin, khiến cho mình giống như có đối tượng.
Giang Cần thở dài, ngậm cán bút trong miệng, một tay nâng má, nhìn trời xanh ngoài cửa sổ dần dần bắt đầu thất thần.
Thật vất vả mới nhẫn nại đến lúc sắp tan học, giáo viên mặc áo sơ mi kẻ caro màu xám bỗng nhiên buông sách xuống, một lần nữa cầm danh sách điểm danh lại, Tào Quảng Vũ, Chu Siêu và Nhâm Tự Cường lập tức lộ ra biểu tình trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi, chỉ cần Giang Cần nói thêm một câu nữa thôi, có thể bọn họ đã chuồn rồi.
Sinh viên đại học trẻ tuổi chính là như vậy, dễ bị dụ dỗ.
Nhưng bây giờ, sau khi bị điểm danh ngẫu nhiên, bọn họ thật sự cảm thấy sợ hãi, sao lại còn có thao tác quái lạ điểm danh sau giờ học?
- Lão Giang, tan học rồi, đi đi net!
- Mẹ nó đã tan học rồi, người đứng đắn ai đi net a!
Giang Cần cất sách rồi chuồn đi, sau khi ra cửa nhìn thoáng qua phòng học bên cạnh, phát hiện lớp bốn không có tiết, đoán chừng hai tiết sau được xếp vào buổi chiều.
Vì thế hắn đi thang máy xuống lầu một, ra cửa liền đi thẳng tới quảng trường Tiến Lên.
Lúc này quảng trường Tiến Lên có hai chiếc xe tải nhỏ đang đậu, công nhân mặc đồng phục màu xám lam đang vận chuyển dụng cụ tuyên truyền ra ngoài dưới sự chỉ huy của Lô Tuyết Mai.
Cái gì mà cuộc thi hoa khôi trường chỉ định đối tác hợp tác, cửa hàng bánh ngọt Bối Lam, giảm còn 80% với toàn trường, tích lũy sức mạnh cho nữ thần, cổ vũ cho hoa khôi trường.
Còn có cái gì mà quần áo cùng kiểu với hoa khôi trường, mặc cùng hoa khôi, chói mắt như hoa khôi.
Ngoài ra, Thịnh thị cũng đã sản xuất một số bảng tên của những nữ thần các học viện đã ký kết thỏa thuận ủy quyền, và đặt chúng bên cạnh đài phun nước ở quảng trường Tiến Lên, đối diện với bảng xếp hạng hoa khôi khổng lồ kia.
Sau một loạt các hoạt động, toàn bộ quảng trường Tiến Lên đã hoàn toàn trở thành điểm thử nghiệm cho nền kinh tế dựa trên chủ đề hoa khôi trường. Cảm giác giống như một hội chợ lớn, cảnh tượng rất nhộn nhịp, lượng khách ngày càng tăng, thậm chí ngay cả giáo viên cũng không thể kiềm chế được mà muốn xuống dạo chơi.
Thật ra thì bất kể là cửa hàng bánh ngọt Bối Lam hay là cửa hàng thời trang Lâm Đại, kinh doanh trong những năm gần đầy đều không được tốt lắm.
Dù sao tiệm trà sữa Hỉ Điềm cả buổi sáng chỉ có ba người khách, bọn họ là hàng xóm, kinh doanh cho dù tốt hơn cũng không khá hơn là bao.
Điều này không có nghĩa là chất lượng hàng hóa của họ không được, hoặc dịch vụ không đúng chỗ, hoàn toàn vì quảng trường Tiến Lên thực sự không thể tụ hợp được nhân khí.
Nhưng bây giờ đã nổi tiếng, lượng tiêu thụ hàng hóa căn bản không cần quá lo lắng.
Đơn giản mà nói, vị trí của quảng trường Tiến Lên không tốt lắm, nhưng Giang Cần dựa vào sức một mình đã trực tiếp giải quyết phiền toái này từ gốc rễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận