Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 418: Giang tổng là chính nhân quân tử thực thụ ! (2)

Một lúc lâu sau, chị gái mặc đồ công sở cũng hát mệt rồi, một chị gái mặc sườn xám lại lên thay.
Tình ca vang lên rất quyến rũ, tuy không lạc nhịp nhưng vừa nghe đã biết người hát chỉ hát qua loa cho có lệ.
Cũng không thể trách người ta được, vừa không tiêu thụ được rượu vừa không lấy được tiền boa, chỉ hát suông một đêm thì lấy đâu ra động lực chứ.
- Giang tổng có muốn đổi sang chỗ khác chơi không? - Triệu Tổ Xương hỏi một câu rất đúng lúc.
Giang Cần buông điện thoại xuống suy nghĩ một lúc:
- Giám đốc Triệu này, tôi thấy hơi mệt, chúng ta vẫn nên về khách sạn ngủ đi. Hôm nay tới đây chủ yếu là để Dương Thụ An mở mang tầm mắt thôi chứ tôi không có hứng thú với loại hình giải trí kiểu này, con người tôi phẩm hạnh cao khiết, bình thường cũng sẽ không đến những nơi như này. Nhưng lần này do đích thân anh mời nên tôi thật sự không thể từ chối được, còn mấy cái khác thì thôi đi.
- Quả nhiên…
- Quả nhiên cái gì?
- Không có gì đâu Giang tổng, tôi đi gọi điện thoại hỏi xem cấp dưới đã đặt phòng xong chưa.
Giang Cần nhìn thấy trong mắt y lại hiện lên vẻ bội phục, thầm nghĩ đừng nói là y nghĩ hắn phẩm hạnh cao khiết thật đấy nhé?
Một lúc lâu sau, Triệu Tổ Xương về lại phòng, bảo là khách sạn đã đặt xong rồi, thế là Giang Cần nhét điện thoại vào túi rồi kéo hai cậu trai mới lớn sinh khí dồi dào lên chuẩn bị về khách sạn.
Quách Tử Hàng và Dương Thụ An vẫn còn chưa đã thèm:
- Giang ca, mới hơn tám giờ thôi mà, người trẻ tuổi sao có thể ngủ vào giờ này được, mình đi chơi tiếp đi.
- Tỉnh táo lại cho tôi, đừng sống theo những gì mình thích!
Giang Cần nhặt áo khoác lên ném cho hai người, rồi ra ngoài lái che chở bọn họ tới khách sạn quốc tế Long Khải.
Đi từ dưới quê lên rồi còn chỉ đạo cải cách cả ngày, Giang Cần mệt lả cả người, hắn vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ rồi.
Mà Dương Thụ An với Quách Tử Hàng lại không tài nào ngủ được, rơi vào đường cùng, hai người họ chỉ có thể xem Cừu Vui vẻ và Sói Xám cả đêm để cho thảo nguyên xanh mướt kia gột rửa tâm hồn.
- Sao càng nhìn Cừu Xinh đẹp tôi lại càng thấy con cừu đó dâm vậy?
- Không biết…
Sáng hôm sau, ánh mặt trời tươi sáng ấm áp.
Giang Cần dậy sớm xuống ăn sáng ở buffet khách sạn, xong xuôi hết thảy, hắn lần lượt gọi điện cho Tô Nại, Đổng Văn Hào để xác định ngày về trường của hai người.
Sau đó hắn ném Quách Tử Hàng với Dương Thụ An ở trạm giao thông công cộng gần nhất và lái xe về Lâm Đại.
Cũng không thiếu người về trường trước một ngày nên Giang Cần có thể thấy rất nhiều người xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào trường.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là Chu Siêu và Tào Quảng Vũ đã chình ình ở ký túc xá rồi.
- Giang ca, đã lâu không gặp.
Giang Cần bỏ hành lí xuống:
- Đều tích cực học hành thế à? Về trường trước một ngày luôn?
Chu Siêu nhún vai bất đắc dĩ:
- Quê tôi xa lắm, không tranh được vé xe ngày mai nên đành phải tới trước một ngày thôi, may mà hai người đều tới rồi chứ không tôi cứ nghĩ đêm nay mình phải ngủ một mình không ấy.
- Lão Tào thì sao? Cũng không tranh được vé à?
- Tôi không gặp Đinh Tuyết một tháng rồi nên mới về trường sớm.
Tào Quảng Vũ vênh mặt lên.
Giang Cần móc khăn trải giường mang từ nhà đi:
- Tết nhất thế nào?
- Cũng được, không khác năm ngoái mấy, nhưng tôi nghĩ nếu có thể đưa Đinh Tuyết cùng về ăn tết thì chắc chắn cuộc sống sẽ đẹp lắm đây.
- Cũng có phải việc gì khó đâu, không phải muốn đưa về là đưa à?
Giang Cần vừa đổi ga trải giường vừa thuận miệng nói.
- Đúng vậy, tôi định tết năm nay sẽ đưa cậu ấy về nhà, lão Giang cũng phải cố lên đấy, đừng để tụt lại phía sau.
Trong lời nói của Tào Quảng Vũ ẩn chứa một sự ưu việt hơn người khó có thể che giấu.
Lúc này Chu Siêu đã trở lại từ ban công:
- Anh em có xem đêm hội mùa xuân không, Tiểu Thẩm Dương trong "Không thiếu tiền" buồn cười cực.
Giang Cần bình tĩnh lắc đầu:
- Không xem hết, lúc tiểu phẩm diễn được một nửa thì mẹ tôi chê tôi bắt nạt Phùng Nam Thư, thế là tôi bị mắng cả nửa ngày trời.
Mặt Tào Quảng Vũ tái nhợt:
- Cậu đưa Phùng Nam Thư về nhà ăn tết rồi à?
- Đưa bạn tốt về ăn tết không phải là chuyện bình thường à?
Câu nói bình thản của Giang Cần làm Tào Quảng Vũ sốc đến phát ngốc.
- Mẹ nó còn đưa bạn tốt về ăn tết là bình thường á hả? Đó là bữa cơm tất niên đêm ba mươi đó, là bữa cơm phải ăn với người nhà đó ba.
- Cậu đưa Phùng Nam Thư về nhà ăn cơm tất niên đồng nghĩa với việc cậu cam chịu việc cậu với cô ấy là người một nhà rồi đúng chứ?
- Hơn nữa chắc chắn Phùng Nam Thư cũng đã cam chịu làm người một nhà với cậu, không thì sao cô ấy có thể đồng ý được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận