Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 331: Công thức, con dâu mới được học (2)

Trương Bách Thanh ở trong điện thoại nhịn không được a một tiếng:
- Hay lắm, nhân sủi cảo mà cũng có bằng sáng chế à? Thật không hổ là khởi nghiệp, cậu không phát tài thì ai phát tài.
- Hiệu trưởng, chuyện này không liên quan đến tiền, chủ yếu là em cũng có tâm cơ, hy vọng sau này hiệu trưởng muốn ăn sủi cảo sẽ nhớ tới em.
- Mới khen vài câu cậu đã lên trời rồi, thôi được, cậu bận rộn trước đi, tôi sắp xếp người ngày mai đến lắp điều hòa cho các cậu.
- Cảm ơn hiệu trưởng, 208 chúng em còn đang thiếu một cái tủ lạnh, ngài thật sự là nắng hạn đổ mưa rào.
Chờ sau khi cúp điện thoại, Giang Cần lại lục tục nhận được lời thăm hỏi thân thiết của lão Lữ và Chu Phượng, đánh giá về sủi cảo đều là điểm tối đa, xem ra tay nghề của Tưởng Điềm quả thật không tệ, cũng không uổng phí hắn hỗ trợ tìm phòng học.
Ngụy Lan Lan thấy hắn cúp điện thoại, mở miệng hỏi:
- Ông chủ, nhà cậu cũng có nhân bánh bí mật?
- Nhà ai không có tổ truyền. - Giang Cần vẻ mặt ngạo kiều.
- Thật sự chỉ có con dâu vào cửa mới được học hả?
- Gần như là vậy.
Giang Cần miệng đầy xảo trá, vừa quay đầu, phát hiện sủi cảo trong tay tiểu phú bà đã nát bấy không còn hình dáng.
Có chuyện gì vậy?
Vừa rồi không phải học vừa nhanh vừa giỏi sao?
- Ông chủ, sắp đến giờ cơm rồi, nấu sủi cảo đi?
- Nấu đi, tôi cũng hơi đói.
Nói xong, mọi người bắt đầu nhanh nhẹn thu nồi niêu xoong chảo lại, bắt đầu nấu nước nấu sủi cảo, thuận tiện chuẩn bị lẩu.
Ban đầu 207 là phòng khách, không chật chội như 208, hơn nữa được Dương Soái và Mã Ngọc Bảo thu dọn, lúc này trông rất rộng rãi, ba cái bàn làm việc được ghép lại với nhau, coi như là miễn cưỡng đủ cho tất cả mọi người.
Khi hơi nước nổi lên, cửa sổ bắt đầu bịt kín một lớp sương trắng, ngược lại không giống như là tiết đông chí, ngược lại càng giống như là lễ mừng năm mới.
Một lát sau, giáo sư Nghiêm như là ngửi thấy mùi, trầm mặt đi tới.
Đã nói không thể đồ công dùng tư, như thế nào không chỉ có lẩu mà ngay cả sủi cảo cũng nấu?
- Giang Cần chỉ im lặng.
- Giáo sư Nghiêm, sủi cảo mới ra lò, nếm thử một cái đi?
Giáo sư Nghiêm cầm đũa lên nếm thử một cái, sau đó đưa tay cầm lấy bát:
- Các hoạt động có cảm giác bầu không khí như thế này, thực sự có thể tăng cường sự gắn kết của đoàn đội, đây cũng được coi là một phần của công việc.
Giang Cần nhìn thấu không nói toạc ra, kêu gọi mọi người ngồi xuống.
Sau một lúc lâu, Tào Hinh Nguyệt dẫn Hồng Nhan và Đường Lâm tới, ngồi cách giáo sư Nghiêm không xa.
Đường Lâm đã từng gặp Phùng Nam Thư trong trận đại chiến hành lang, tuy rằng chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng ấn tượng lưu lại lại là tuyệt sắc nhân gian, nhưng lần thứ hai gặp lại, cô lại kinh ngạc phát hiện, khuôn mặt trước mặt so với tưởng tượng của mình còn xinh đẹp hơn cả.
Cái này… Ai có thể thắng được đây?
Vô luận là Đông Chí, Tết Dương Lịch hay là Tết Nguyên Đán, thật ra những ngày lễ này đều là một bầu không khí. khi có nhiều người hơn, cộng thêm hơi nước của nồi lẩu và sủi cảo hun nóng, coi như không phải là lễ, vậy cũng có thể trở thành lễ.
- Ông chủ, uống chút rượu đi, lần trước team building cũng không uống. - Lộ Phi Vũ đột nhiên mở miệng.
Giang Cần quay đầu nhìn giáo sư Nghiêm, phát hiện mặt ông hơi nghiêm túc, vì thế ho khan một tiếng:
- Hỏi tôi làm gì? Rót cho giáo sư Nghiêm trước đi.
- Đúng vậy, mời giáo sư trước.
Lộ Phi Vũ cầm một bình rượu ngũ lương chuẩn bị đổ.
- Dừng lại!
Giáo sư Nghiêm vươn tay vẫy hai cái, ngăn động tác của y lại, ý bảo mình không uống.
Với tư cách là người quản lý căn cứ khởi nghiệp, đồ công dùng tư vốn rất không đúng, ông mắt nhắm mắt mở đã là khai ân ngoài vòng pháp luật rồi, nhưng uống rượu ở đây thì thật quá mức, thật sự là kỳ cục.
Nửa người Lộ Phi Vũ nghiêng bên phải người giáo sư, cánh tay hơi cứng, ánh mắt thì nhìn về phía Giang Cần, không biết là rót hay không rót.
- Không thấy sao, giáo sư Nghiêm cũng đưa tay ra, chỉ có thể uống năm ly.
- Ôi đệch, hóa ra giáo sư có ý này, tôi quả thực là bừng tỉnh đại ngộ!
- Chờ một chút, tôi làm gì có nói lời này?!
207 vốn đã nóng hổi náo nhiệt, bây giờ có thêm rượu trên bàn, tràng diện lập tức sinh động không chịu được, mỗi người đều tươi cười dào dạt, sau đó bắt đầu kéo đông kéo tây.
Giáo sư Nghiêm trầm mặc một lúc lâu, mím môi, căn cứ vào nguyên tắc không thể lãng phí, ông với vẻ mặt chính khí uống hết rượu trong ly, sau đó mới phát hiện những người khác đều uống bia, không có một người uống rượu trắng.
Khá lắm, thì ra ngay từ đầu bình rượu ngũ lương này là chuẩn bị cho mình.
- Giáo sư, đây không phải là mời rượu, chủ yếu là để phối hợp với bầu không khí, uống cho vui.
Giang Cần đột nhiên mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận