Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 617: Lạc hành lý rồi (2)

Giang Cần xua tay, thầm nghĩ vì lần điều tra nghiên cứu này, hắn đã tiêu một khoản tiền lớn rồi, thì bây giờ 300 đến 400 tệ cũng không là gì. Những việc có thể giải quyết được bằng tiền thì việc đó sẽ không còn là vấn đề nữa.
Vậy là sau khi gửi hành lý xong xuôi, mọi người chia ra mỗi nhóm hai người hành động, nhân lúc sáng sớm trời còn chưa nắng nóng, trở lại chỗ hôm qua.
Sau khi mọi người đi xong cũng đã là 3 giờ chiều, nhiệt độ lúc này vẫn rất cao, dường như trong không khí bốc lên một cảm giác dấp dính.
Lúc này, Giang Cần đưa Phùng Nam Thư từ sông Tô Châu về lại khách sạn. Hắn vừa bước vào đã thấy Ngụy Lan Lan, Đàm Thanh và Tô Nại vây quanh tiếp tân ở lễ tân, bầu không khí giữa bọn họ trở nên nghiêm trọng.
- Sao vậy? Túm tụm lại ở đây làm gì thế?
- Ông chủ, chúng ta ký gửi 15 kiện hành lý, nhưng bọn họ chỉ trả lại có 13 kiện hành lý thôi. - Ngụy Lan Lan chỉ dùng một câu đã giải thích rõ tình hình hiện tại.
Giang Cần nghe xong thì hơi cau mày:
- Hai kiện còn lại là của ai?
Tô Nại nghe xong thì giơ tay:
- Của tôi, trong hành lý có một máy tính cây Lenovo trị giá hơn 10 nghìn tệ, ngoài ra còn có chiếc laptop của Tuyết Mai trị giá 5 nghìn tệ và chiếc máy ảnh của công ty giá 8 nghìn tệ.
Giang Cần ngửa đầu nhìn về phía tiếp tân:
- Đã đưa tiền bảo quản rồi còn làm mất hành lý được sao?
Nam tiếp tân nọ vội vàng tiếp lời:
- Các vị quý khách xin đừng lo lắng, hành lý chắc chắn chỉ ở trong khách sạn thôi, tuyệt đối không mất được. Có thể nó đã được xếp riêng ra bảo quản rồi, bây giờ tôi sẽ cho người đi tìm ngay ạ.
- Nếu tìm không được thì sao? - Giang Cần vừa nói vừa nhìn lên bảng tên trên ngực của nam tiếp tân nọ.
- Xin anh cứ yên tâm, nếu đã thu phí bảo quản thì chúng tôi chắc chắn là hành lý của mọi người không bị mất đâu ạ, tôi nghĩ là nó vẫn đang ở trong phòng ký gửi. Mọi người cứ ngồi đợi một chút, tôi sẽ đi vào trong kiểm tra.
Nam tiếp tân nọ quay đầu rời khỏi quầy lễ tân, tiến vào lối đi của nhân viên biến mất hồi lâu.
Chờ tới khi nam tiếp tân trở lại, trên mặt anh ta trở nên hoảng hốt hơn nhiều, thậm chí còn chột dạ không dám ngẩng đầu lên. Ngụy Lan Lan vốn muốn hỏi kết quả, ai ngờ được anh trai này lại quay đầu đi vào lối đi dành cho nhân viên một lần nữa.
- Rốt cuộc bên anh đã tìm ra chưa?
- Dạ vẫn… vẫn đang tìm ạ, mong mọi người đợi thêm chốc lát.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, đáng lẽ bây giờ bọn họ đã tới bến Thượng Hải hưởng thụ vẻ xa hoa phồn vinh của thành phố này rồi, ai ngờ đâu lại bị việc này trì hoãn lại. Tuy vậy bọn họ cũng hết cách, chỉ còn biết ngồi chờ ở ghế sofa mà thôi.
Làm ăn chính là như thế, chẳng có gì quá mức thuận lợi, phải có đôi chút trắc trở mới là cuộc sống.
Giang Cần cảm thấy nếu sau này hắn lại được phỏng vấn thì lại có thêm chuyện để bịa rồi, hồi đó làm ăn quả thật không dễ dàng, bôn ba khắp nơi đến mức lạc cả hành lý.
- Tô Nại, Tuyết Mai, hai người đừng sốt ruột quá, cứ đợi kết quả xem sao. - Ngụy Lan Lan an ủi bọn họ.
Tô Nại cắn môi:
- Tìm được thì còn đỡ, nhỡ mà tìm không ra thì sự trong sạch của bà đây mất trắng rồi còn đâu.
Ngụy Lan Lan nghe xong thì ngẩn người:
- Tại sao?
- Bởi vì trong máy tính của cô ấy có rất nhiều video liên quan tới việc tạo ra sinh mệnh và những bí mật tình yêu. - Giang Cần phán một câu làm rõ sự thật.
Nghe xong câu nói ấy, Tô Nại lộ ra cặp răng nanh nho nhỏ trông như sắp cắn người tới nơi.
Thời gian cứ trôi qua từng chút một như vậy, nhưng điều khó hiểu nhất là dù đã đợi nửa tiếng đồng hồ mà nam tiếp tân nói sẽ tìm hành lý giúp họ kia vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu cả.
Không lâu sau đó, có một người quản lý tiền sảnh tên Biện Cường nghe tin lập tức chạy tới, nói rằng muốn giải quyết chuyện này cho bọn họ.
Nói vòng vo tam quốc một thôi một hồi, mọi người mới hiểu được vị quản lý họ Biện này muốn nói điều gì. Ý của y chỉ đơn giản là không thừa nhận việc đã nhận 15 kiện hành lý, nói chắc như đinh đóng cột rằng khách sạn chỉ nhận ký gửi 13 kiện mà thôi.
Lý do là vì trên giấy thỏa thuận chỉ ghi phí ký gửi chứ không đề cập rõ ràng số lượng ký gửi.
- Thực lòng rất xin lỗi vì đã ảnh hưởng tới trải nghiệm lưu trú của mọi người. Chúng tôi xin phép hoàn lại phí ký gửi cho mọi người được không?
Có được không á? Có được cái mụ nội nhà nó chứ.
Mọi người phòng 208 cảm thấy vô cùng nực cười, tổng giá trị của hai kiện hành lý kia cũng phải gần 30 nghìn tệ, trả lại có 300 tệ mà đã đòi coi như chưa xảy ra chuyện gì ấy hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận