Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 192: Chuyện yêu đương không thể che giấu

Nhóm sinh viên vô tích sự này, trong đầu toàn là tình cảm yêu đương.
Bản thân là một ông già hơn ba mươi lăm tuổi, ăn muối nhiều hơn quãng đường cô đi, nếu vẫn nghe theo lời khuyên của cô, thì chẳng phải là có bệnh mới lo tìm thầy sao?
Sau khi trở về ký túc xá, trời cũng đã tối, trong ký túc xá chỉ có một mình lão Chu, vừa ăn bánh crepe, vừa đọc tiểu thuyết trên điện thoại, những tiếng răng rắc không ngừng bên tai.
Âm thanh răng rắc đầu tiên là tiếng cắn bánh crepe, âm thanh răng rắc thứ hai là tiếng nhấn phím lật trang, hai âm thanh đan xen vào nhau và mang nhịp điệu rõ ràng.
- Sao chỉ có một mình cậu vậy? Những người khác đâu?
Giang Cần nhìn ký túc xá trống rỗng tối đen như mực nên hơi thắc mắc.
Chu Siêu cười hì hì:
- Nhâm Tự Cường đi tìm em gái kết nghĩa của mình rồi.
- Lão Tào cũng không ở đây.
- Lão Tào ra ngoài rồi, lúc đi trông kỳ kỳ quái quái, lại còn xịt nước hoa cả người. Giang ca, tôi nhớ kể từ lúc huấn luyện quân sự lần trước cậu ấy phun một mặt, thì dường như chưa bao giờ dùng lại nước hoa nữa.
- Không phải là yêu rồi chứ?
Giang Cần nghĩ đến một khả năng.
Chu Siêu lết ra, từ trên giường ngồi dậy:
- Không thể nào, ngoài cậu ra, chắc chắn tôi là người đầu tiên trong ký túc xá này thoát ế!
- Cậu đừng trừ tôi ra, tôi cũng độc thân đây này.
Giang Cần cảm thấy đôi mắt của Chu Siêu đã hỏng, đôi mắt của Tào Hinh Nguyệt cũng hỏng, đôi mắt của cả thế giới đều hỏng hết rồi.
- Độc thân thì độc thân, kích động làm gì…
Giang Cần liếc nhìn y:
- Thế nào rồi? Có mục tiêu theo đuổi rồi sao?
- Đúng vậy, gần đây tôi có quen một học tỷ, năm hai, chị ấy điềm tĩnh đáng yêu, nói chuyện vô cùng dịu dàng. - Chu Siêu mặt tươi như hoa.
- Tên gì? Tôi có quen không?
- Tên gì thì chắc không nói được, tôi không giống lão Nhâm, lỡ như nói ra mà không theo đuổi được thì xấu hổ lắm, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết nhũ danh của chị ấy, tên Yến Tử.
Sau khi Giang Cần nghe thấy hai từ này thì lập tức bật cười:
- Vậy cậu toang rồi, trên đời này không có người nào đuổi được chim én cả.
Giang Cần bò lên giường, câu được câu không tiếp chuyện với Chu Siêu, nhưng chưa nói được hai câu, Tào Quảng Vũ đã mở cửa bước vào, phải gọi là một người có cảnh xuân tươi đẹp, mặt tươi như hoa, nhướng mày vui mừng.
Không cần hỏi, chắc chắn đã yêu rồi, khuôn mặt ở mỗi góc là một nụ cười khác nhau, ai mà không nhìn ra cho được.
Cười chết mất, mọi người, chẳng lẽ thật sự có người nghĩ mình đã yêu nhưng vẫn có thể bình tĩnh khiến cho người khác không nhìn ra sao?
Nhưng Giang Cần cũng không có dư thừa tâm trạng hóng hớt, dù sao đều là bạn cùng phòng sống cùng một ký túc xá, thường xuyên gặp mặt, nếu mối quan hệ ổn định, chắc chắn lão Tào sẽ nói ra thôi.
Cái tên này không thể kìm nén được chuyện gì, rất kiêu ngạo, nếu có bạn gái thì đã gào la trong ký túc xá từ lâu rồi, có lẽ bây giờ vẫn đang trong giai đoạn mập mờ.
Chớp mắt, đã đến thứ tư.
Hôm nay, lớp Tài chính 3 chỉ có hai tiết buổi chiều, thế là Giang Cần đưa Phòng Tiểu Tuyền đến trường Đại học Khoa học Kỹ thuật một chuyến.
Quách Tử Hàng đã đợi ở cổng trường từ sớm, sau đó bắt tay chỉ đường cho Giang Cần, cuối cùng cũng đến quảng trường nhỏ ở ký túc xá nam.
Nói thế nào đây, vị trí nơi đây tổng thể chếch về sau, nằm ở phía giữa sau tám dãy tòa ký túc xá, ở giữa được ngăn bởi một sân bóng rổ nhỏ, ngoại trừ nam sinh, có rất ít nữ sinh đến đây.
Giang Cần đặc biệt tìm một vài cô gái đi ngang hỏi thăm, trong số bảy người thì có hết bảy người thậm chí không biết ở đây có quảng trường nhỏ.
- Sinh ý quả thực không được tốt lắm.
- Đây chỉ là ban ngày, ban đêm vẫn có rất nhiều người. - Quách Tử Hàng cố gắng kéo lại.
Giang Cần lắc đầu, chuyện kinh doanh có tốt hay không, mắt thường có thể nhìn thấy. Hơn nữa, chỗ này quá khuất, khó mà tạo được cảm giác như bầu không khí ở quảng trường Tiến Lên của Lâm Đại:
- Đi thôi, đến ký túc xá nữ xem thử xem.
- Lái xe đến nha?
- Mày suốt ngày chỉ nghĩ trang bức!
Giang Cần phỉ nhổ, nhưng vẫn lái xe đến ký túc xá nữ của Đại học Khoa học Kỹ thuật Lâm Xuyên.
So với bên ký túc xá nam, rõ ràng bên này sôi nổi hơn rất nhiều, mặc dù không có khu nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng dưới tòa lại có rất nhiều bàn ghế gấp và bàn vuông nhỏ, chơi bài trò chuyện, nam sinh nữ sinh, nhiều đếm không xuể.
- Tiểu Tuyền, chị thấy thế nào?
- Ông chủ, tôi thấy chỗ này thích hợp mở quán trà sữa hơn. Nơi vừa rồi quá khuất, không có ai chạy đến chỗ xa như thế vì một ly trà sữa. Cho dù nó là quán trà sữa ngon nhất thế giới.
Trình độ học vấn của Phòng Tiểu Tuyền không cao, nhưng sau nhiều năm vật lộn lăn lê cũng có được mức độ nhạy cảm trong việc kinh doanh của riêng mình.
Giang Cần gật đầu, biết những gì cô nói là đúng.
Trà sữa không phải là thứ thiết yếu trong cuộc sống, chỉ dựa vào sự lăng xê bản thân, cho dù có thu hút được khách hàng, thì sức nóng cũng không duy trì được bao lâu.
Cậu từng uống trà sữa Hỉ Điềm chưa? Vô cùng nổi tiếng.
Thật sao? Đi thôi, mua một ly thử xem sao.
Chúng ta đi mua trà sữa Hỉ Điềm nhé?
Không đi đâu, xa quá, lần trước uống một lần rồi, lần này thôi đi.
Vậy nên, nếu Hỉ Điềm mở cửa ở quảng trường trước của ký túc xá nam, vậy thì rất có thể sẽ gặp phải tình trạng sôi nổi giai đoạn đầu, nguội lạnh giai đoạn sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận