Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 271: Cần giải stress

Cuộc thi bình chọn hoa khôi của Lâm Đại đã diễn ra suốt một tháng trời, giờ cũng nên tới hồi kết rồi.
Vào một sáng ngày đông sáng sủa Giang Cần lái xe đưa Đổng Văn Hào, Ngụy Lan Lan và Tô Nại tới Đại học Khoa học Kỹ thuật để thực hiện công tác cuối cùng ở trường.
Xe vận tải của công ty quảng cáo Thịnh Thị đã tới sân thể dục Đại học Khoa học Kỹ thuật chờ từ trước, mấy công nhân mặc đồng phục màu xanh nước biển được chở tới đang ngồi xổm ven đường chờ lệnh bắt đầu làm việc.
Giang Cần tới trò chuyện hai ba câu và trả nửa số tiền công cho nhóm công nhân, nhận tiền xong bọn họ lập tức đứng dậy bắt đầu làm việc, nhanh tay dựng sân khấu lên.
- Văn Hào, lát nữa anh chịu trách nhiệm trao giải nhé.
- Sao lại tôi nữa?
- Lần trước anh làm MC không tệ, tôi rất hài lòng.
Giang Cần vỗ vỗ vai vai gã rồi dành tặng y một ánh mắt khẳng định.
Chuyện này liên quan đến một quy tắc ngầm rất phổ biến trong giới làm công ăn lương, đừng bao giờ đồng ý với sếp là sẽ làm việc nằm ngoài chức trách của mình, làm không tốt bị mắng thì thôi đi, nếu làm tốt thì lần sau sếp lại gọi tới nữa, rồi dần dần chuyện đó lại thành công việc bắt buộc phải làm.
“Đã làm xong powerpoint của hạng mục kia chưa?”
“Sếp này, làm powerpoint không phải việc của em.”
“Tào lao, thế cái powerpoint đợt trước là ai làm?”
“Là sếp nói người làm powerpoint đợt đó xin nghỉ nên em mới làm giúp mà.”
“Cậu làm khá tốt mà, làm nốt lần này đi, tài năng thường đi kèm trách nhiệm, tôi coi trọng cậu, cố lên.”
Nhưng mà trong mắt sếp thì chuyện này lại thành nghĩa khác.
Xem xem, tôi khai quật được kỹ năng mới của nhân viên rồi, tôi biết dùng người quá mà.
- Lan Lan, siêu thị Quả Tiên yêu cầu hoàn tiền không muốn tiếp tục quảng cáo trên trang web chúng ta nữa, cô đi xử lý đi, hỏi xem tình hình thế nào, nhớ phải khiêm tốn mềm mỏng với họ đấy.
- Vâng ông chủ.
Tô Nại khoanh tay đứng một bên:
- Tôi thì sao ông chủ? Tôi phải làm gì giờ?
Giang Cần liếc cô một cái:
- Gần đây cô ru rú trong phòng 208 làm trang web chắc không có thời gian ra ngoài chơi đúng không, lần này đưa cô ra đây đơn giản là muốn cô xả stress thôi.
- Ông chủ, cậu nâng cấp phần cứng rồi hả, sao tự dưng có lương tâm vậy?
- Quan tâm đến sức khỏe tinh thần của nhân viên là một trong những trách nhiệm của chủ doanh nghiệp, với cả ngắm cảnh nhiều có ích cho sức khỏe thể chất và sức khỏe tinh thần hơn xem phim con heo nhiều.
Tô Nại nghe xong thì quay đầu đi thẳng tới cửa hàng tiện lợi gần đó, cô định mua một cây dao.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì có thêm hai người đi vào sân thể dục, một người là chủ nhiệm đoàn ủy Hồ Mậu Lâm, một người là phó chủ nhiệm Văn phòng Nhà trường Trương Minh An.
- Tôi nghe chủ nhiệm Trương nói cậu muốn phát triển việc mua hàng theo nhóm?
Hồ chủ nhiệm vừa gặp đã đi thẳng vào vấn đề chính, trông có vẻ khá khó chịu.
Giang Cần cũng không giấu giếm:
- Phải đó chủ nhiệm Hồ, trang web mua nhóm là bước tiếp theo trong kế hoạch của tôi.
- Cậu làm web thì cứ làm đi, chứ động vào mấy thứ kia làm gì?
- Năng lực thay đổi của trang web rất kém, không thể sử dụng liên tục trong thời gian dài, tôi cần một phép toán có thể tồn tại lâu dài theo thời gian.
Hồ chủ nhiệm cảm tưởng như bản thân đã dẫn sói vào nhà:
- Cậu cũng biết đến chuyện năm xưa của Diệp Tử Khanh đúng không? Thất bại quá thảm hại!
Giang Cần biết y đang lo lắng điều gì nên hắn bắt đầu an ủi:
- Chủ nhiệm cứ yên tâm đi, tôi có phải đứa ngốc đâu mà đi thẳng vô vết xe đổ của cô ấy, với cả tôi còn đẹp trai như vậy.
- Giang Cần, có vài lời tôi phải nói trước với cậu, tôi không đồng ý việc cậu quảng cáo trang web mua nhóm trong Đại học Khoa học Kỹ thuật, không bàn lại gì hết.
- Hoạt động của chúng tôi sẽ được triển khai ở Lâm Đại, tạm thời không lan sang Đại học Khoa học Kỹ thuật. Nhưng nếu anh thật sự không yên tâm thì cứ việc qua xem tình hình hoạt động bên Lâm Đại đi, nếu tình hình không ổn thì làm gì có chuyện tôi cố chấp đẩy nó sang bên này nữa.
Hồ chủ nhiệm nhíu mày không nói gì nhưng lại nhìn về phía sân khấu đang được dựng lên.
Từ biểu cảm ấy cho thấy, bọn họ không bị thuyết phục hay là không đồng ý, thậm chí còn không muốn tranh luận nữa.
Đúng lúc ấy, tiếng ồn ào từ sân thể dục truyền đến thu hút sự chú ý của ba người.
Nhìn qua thì thấy mười mấy thanh niên đá bóng hồi nãy đang cãi nhau với các sinh viên làm thêm của Khoa học Kỹ thuật ở ngay trước khung thành, hai bên cãi cọ đỏ mặt tía tai, cảm giác như bọn họ sắp lao vào đấm nhau ngay bây giờ ấy.
- Ông chủ, mấy sinh viên đá bóng kia không chịu rời đi, còn bảo là sân bóng là dùng để đá bóng, bảo chúng ta muốn trao giải thì kiếm chỗ khác mà trao, còn đòi gọi bảo vệ tới nữa!
Lai Tồn Khánh hồng hộc chạy tới thông báo tình hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận