Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 695: Giang học trưởng lái xe Audi ?! (3)

Là… là phú nhị đại tới bắt chuyện với mình phải không?
Mới nghĩ tới đây, Tề Kỳ lập tức vuốt lại tóc, chỉnh lại tư thế như một nữ thần đích thực, sau đó liền thấy chủ nhân chiếc xe Audi đó hạ cửa kính xuống.
Chỉ là bắt chuyện đâu không thấy, chỉ thấy có một cánh tay giơ ra từ trong xe, đưa cho cô một cốc trà sữa khoai môn hoa hồng đã uống hết từ lâu, hơn nữa còn huơ huơ mấy cái như bảo cô cầm lấy nó.
Tề Kỳ cảm thấy cảnh này trông quen quen, hình như gần đây cũng từng xảy ra rồi, vậy là cô liền cẩn thận nhìn mặt của chủ xe. Trong não lập tức như có tiếng nổ tung, tay cũng tự động cầm lấy cái ly rỗng từ phía chủ xe.
- Cảm ơn học muội nhé. Lần sau em mà đến uống trà sữa thì anh miễn phí cho.
Giang Cần đeo một cặp kính râm rồi kéo cửa xe lên, đảo mắt lái xe rời đi con đường quảng trường trước, sau đó vừa tặc lưỡi vừa gật gù.
Vị trà sữa khoai môn hoa hồng này đúng là không tồi, có thể tung ra làm món chủ đạo của Hỉ Điềm, sau đó kết hợp với sự nổi tiếng của Zhihu để khiến nó trở thành món nổi tiếng toàn mạng.
Sau khi rời Đại học Lâm Xuyên, Giang Cần tới khách sạn Long Khải, Lưu Gia Minh và Hà Ích Quân đang đợi hắn tại đại sảnh rực rỡ ánh đèn của khách sạn để đón hắn nhập tiệc.
Sau khi ngồi vào ghế, Lưu Gia Minh bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với ý tưởng marketing của Giang Cần, vừa bắt đầu buổi tiệc đã kính hắn ba ly rượu, đủ để thấy tấm lòng của y như thế nào. Thế nhưng do uống quá nhanh nên mặt y đã bắt đầu đỏ lên, còn nói thẳng là bản thân đã hơi choáng váng.
Giang Cần tự hỏi có phải y đang diễn kịch hay không, tiền lập kế hoạch còn chưa đưa, hắn còn chưa nhắc kế hoạch marketing bước đầu mà y đã choáng váng rồi. Vậy thì đôi bên cùng có lợi kiểu gì nữa?
- Giang tổng, Hà tổng, hai người nói chuyện trước đi nhé, tôi nghỉ ngơi một chút.
Lưu Gia Minh tựa người vào ghế, mặt đỏ như cô gái bị người khác ép tường, còn đôi mắt thì mơ mơ màng màng.
- Đây là Lưu tổng quá mức biết ơn cậu, trước kia anh ấy chưa bao giờ uống gấp gáp như thế này đâu, hơn nữa tửu lượng của anh ấy cũng không cao, uống một chút mà đờ cả người rồi kìa.
Hà Ích Quân cười ha hả, giải thích thêm cho Giang Cần.
Gia Đa Cát là một doanh nghiệp sản xuất trà lạnh. Những năm gần đây doanh nghiệp này luôn tìm cách để mở rộng thị trường, biến thị trường vắng vẻ này thành đại dương xanh, nhưng vẫn chưa tìm được lối thoát, luôn gặp nhiều hạn chế, tựa như bị kẹt cổ vậy.
- Giải thích, Chiến lược đại dương xanh nghĩa là chiến lược phát triển và mở rộng thị trường mà trong đó không có hoặc có ít đối thủ cạnh tranh. Hết giải thích.
Sở dĩ Lưu Gia Minh chấp nhận tham gia kế hoạch hợp tác chiến lược của Giang Cần là vì y cũng muốn thử xem thế nào.
Giống như một người mắc bệnh nan y không tìm được thuốc chữa trị, có bệnh thì vái tứ phương vậy. Cho dù là dựa trên cơ sở khoa học hay là mê tín thì cũng phải thử, nhỡ thành công thì sao, chẳng phải sẽ được món hời sao?
Nhưng Lưu Gia Minh không ngờ được rằng lần này y đã thành công thật rồi.
Vậy nên niềm cảm kích của Lưu Gia Minh với Giang Cần thực sự đã xuất phát từ tận đáy lòng, còn việc vì sao mới bắt đầu tiệc mà y đã uống tới choáng váng, là vì Giang Cần không chỉ cho y những ý tưởng marketing, mà còn trị được cơ sở non yếu của Gia Đa Cát.
- Vậy Lưu tổng cứ nghỉ ngơi đi, tôi và Hà tổng nói chuyện với nhau trước vậy.
Giang Cần nhìn về phía Hà Ích Quân nói:
- Khu trung tâm thương mại kế bên dạo này làm ăn thế nào rồi?
- Đã cải tạo xong xuôi rồi, tháng 11 có thể bắt đầu mở cửa trở lại. - Hà Ích Quân nói.
- Thực ra trung tâm thương mại Vạn Chúng có thể coi như một sản phẩm, hoặc nói cách khác là một nhãn hiệu. Mọi người đều muốn nhãn hiệu của bản thân vươn tầm ra khỏi Lâm Xuyên, Hà tổng có muốn thử cùng xem sao không?
- Ý của cậu là để Vạn Chúng phát triển ra toàn quốc sao? Tôi cũng từng nghĩ qua, nhưng tôi không có tiền, xây một trung tâm thương mại phải tiêu tốn rất nhiều tiền của, tôi không có sự tự tin ấy.
Giang Cần trầm giọng:
- Anh có 2 khu trung tâm thương mại trong tay, còn có sự giúp sức của chính quyền thành phố Lâm Xuyên nữa, việc vay mượn sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa hiệp hội thương gia Lâm Xuyên có nhiều ông chủ quặng khoáng sản nắm trong tay dòng tiền, họ vừa bao nuôi được minh tinh vừa đầu tư quay phim điện ảnh. Nếu anh muốn thì không cần phải đầu tư một mình, tôi kiến nghị thành lập một hiệp hội thương gia là để các bên đều cùng có lợi ở một mức độ nào đó.
Nghe xong câu này, Hà Ích Quân nhíu mày, dần dần rơi vào trầm ngâm:
- Ý của cậu là tôi học cậu, dùng tiền của người ta để phục vụ cho việc của mình sao?
- Làm sao lại gọi là phục vụ cho việc của mình được, mà là để phục vụ cho hiệp hội thương gia Lâm Xuyên của chúng ta. Sao đến cái này mà anh cũng không hiểu vậy. Tôi đề nghị anh nên đến Đại học Lâm Xuyên học lại môn tư tưởng chính trị đi.
- Nhưng chuyện này hơi mạo hiểm quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận