Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1282: Chỉ vài trăm triệu thôi (2)

Tào thiếu gia bị Giang Cần dùng công ty nhà mình để làm bẽ mặt, không ngừng chửi thề.
“Nơi đó làm gì vậy?”
“Thiếu gia, đó là khu vực chế biến thô.”
Tào Quảng Vũ có phần ngơ ngác nhìn về phía thư ký của ba mình: “Chế biến thô là gì?”
Thư ký dẫn ba người vào bên trong: “Đây là khu chế biến thô thực phẩm tươi sống, chủ yếu là lựa chọn, lạnh, bảo quản, niêm phong và còn chịu trách nhiệm phân phối cho các thành phố lân cận, như làm sơ chế nguyên liệu, cắt nhỏ, đóng gói.”
“Ồ, thì ra là khu công nghiệp lớn cũng có dịch vụ này?”
Giang Cần nhìn về phía Tào Quảng Vũ: “Cậu có biết cửa hàng canh đầu cá ở cổng Đại học Lâm Xuyên không?”
Tào Quảng Vũ gật đầu: “Biết chứ, chúng ta không phải đã ăn vài lần sao? Rất ngon mà.”
“Cậu có bao giờ tự hỏi, họ chỉ làm canh đầu cá, không có món nào khác từ thịt cá, thân cá thì sao?”
Giang Cần chỉ vào khu vực chế biến thô: “Ở bốn thành phố tuyến đầu, bây giờ chúng tôi đã thiết lập các kho chế biến thô liên kết, chúng tôi hợp nhất và tối ưu hóa nguồn lực, một con cá có thể chia thành vô số phần, những ai chỉ làm canh đầu cá có thể chỉ cần lấy đầu cá, những ai chỉ làm cá om có thể chỉ cần phần bụng cá.”
Tào Quảng Vũ ngỡ ngàng: “Vãi lúa.”
"Chúng ta lấy hàng ngay từ nguồn gốc, giảm chi phí cung cấp, sau đó chia nhỏ mặt hàng, chính xác đáp ứng nhu cầu của các nhà buôn, làm giảm chi phí kinh doanh. Cậu biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào không?"
"Là như thế nào?"
Giang Cần khoanh tay trước ngực: "Cuối cùng, người tiêu dùng sẽ mua hàng thông qua Multi-group, các nhà buôn thu được lợi nhuận đủ, chúng ta cắt giảm được rất nhiều chi phí, còn người tiêu dùng thì nhận được nhiều lợi ích nhất."
Sau khi nghe xong, đầu óc Tào Quảng Vũ bắt đầu ong ong: "Từ đầu đến cuối đều là cậu kiếm tiền à, Giang Cần, cậu kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"
"Không nhiều, chỉ vài trăm triệu thôi."
"Tôi trước kia làm mua chung khu phố đã phát hiện chi phí ở đây rất đáng sợ, ép mãi không xuống được, nên tôi quyết định phải tự làm chuỗi cung ứng."
Giang Cần vỗ vỗ vai Tào Quảng Vũ: "Cậu biết không, lợi nhuận trong đó, còn đáng sợ hơn cả tiền hoa hồng từ Multi-group của chúng tôi."
Tào Quảng Vũ trong đầu lại lặp lại quy trình một lần: "Giang Cần, nếu theo cách này, những người kinh doanh, thực ra họ cũng chỉ là người gia công cho Multi-group mà thôi."
"Có thể nói như vậy."
Giang Cần gật đầu: "Nguyên liệu là của tôi, không có trung gian kiếm chênh lệch, các nhà buôn chỉ là những người gia công cho Multi-group, còn nền tảng bán hàng cuối cùng cũng là của tôi."
Tào Quảng Vũ lại thốt lên một tiếng: "Đậu má!"
Dù thiếu gia thường có chút không đứng đắn, nhưng y không phải là đồ ngu, nếu không cũng không thể đậu 985.
Khi Giang Cần nói như vậy, y lập tức hiểu được ý tưởng kinh doanh kết hợp giữa chuỗi cung ứng và Multi-group.
"Kiếm tiền của người tiêu dùng không phải là bản lĩnh, ăn mất lợi nhuận của trung gian mới là bản lĩnh."
"Có thể gặp rắc rối không? Những công ty làm chuỗi cung ứng đô thị có thể chấp nhận được sao?"
Giang Cần nhìn y một cái: "Chúng tôi, có thể chiến, sau đó họ phát hiện không đánh lại, thì tham gia vào thôi, cùng nhau kiếm tiền, không tốt sao?"
Tào Quảng Vũ há hốc mồm: "Nhưng họ không có chuỗi cung ứng dài như cậu."
"Thế thì tôi cũng bó tay."
"Cậu đúng là độc ác thật..."
Giang Cần mỉm cười: "Hiện tại, hệ thống chuỗi đông lạnh tại thủ đô và Thượng Hải đang được triển khai, chúng tôi đã ký kết với hơn ba trăm thương hiệu liên kết, nguồn nguyên liệu của chúng tôi không qua trung gian, vì thế chúng tôi có thể cung cấp mức giá cạnh tranh hơn."
Đúng lúc đó, điện thoại của Giang Cần bỗng rung lên, hắn mở ra xem, phát hiện là tin nhắn từ Sở Tư Kỳ.
Vì cần thực hiện chiến dịch quảng bá cho Đại học Lâm Xuyên, hai người đã thêm WeChat của nhau nhưng trước đó chưa từng nói chuyện, hôm nay Sở Tư Kỳ bất ngờ hỏi hắn đang làm gì.
Giang tổng lúc này đang tập trung vào công việc, nói chuyện về những thương vụ bạc tỷ, nên chỉ cười nhẹ với loại câu hỏi này, không trả lời.
Tào Quảng Vũ liếc nhìn hắn: "Sao không trả lời? Sợ Phùng Nam Thư ghen à?"
"Bạn thân ghen cái gì, đầu cậu có vấn đề à?"
"Vậy sao cậu không dám trả lời?"
"Với dáng vẻ của một soái ca sự nghiệp, dù có tiên nữ gọi 'ba' tôi cũng chỉ lờ đi mà thôi."
Vừa định cất điện thoại đi, Giang Cần lại thấy tiểu phú bà cũng gửi WeChat hỏi hắn đang làm gì.
"Hôm nay mình đến Hàng Thành cùng Tào thiếu gia, đang giải quyết công việc, có lẽ ngày mốt sẽ trở về. Tối nay sẽ ở nhà Tào thiếu gia, dì ấy bảo sẽ làm thịt kho tàu cho mình, ngày mai sẽ đi ăn cơm với quản lý đầu tư của Alibaba, Lữ Chí Xuyên."
Chủ tịch theo đuổi sự nghiệp gõ phím ào ào, thậm chí còn bảo Tào thiếu gia chụp giúp một tấm ảnh ngay cửa kho cho mình.
Trước khi chụp, chỉnh sửa mái tóc mất hơn mười phút...
"Ngày mai anh đến Alibaba à?"
"Ừ, lúc đến mình đã đăng WeChat, bị người ta thấy nên muốn mời mình ăn cơm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận