Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 358: Có phải tiểu phú bà đang giả ngu không? (1)

- Khi nào khai trương các cửa hàng trà sữa ở Đại học Bách khoa và Đại học Sư phạm?
- Tôi không thể nói chắc chắn, nhưng có lẽ là sau kỳ nghỉ đông. - Giang Cần xoay ống hút trong tay.
Sau khi nghe hắn nói xong, Cao Văn Tuệ tỏ vẻ khinh thường:
- Còn hẳn một thời gian dài như vậy? Bằng vào trí thông minh của tôi, còn có thể không học được sao?
- Cô nghĩ rằng chỉ số IQ của mình cao phải không? Nào, tôi sẽ kiểm tra cô bằng một câu hỏi!
Cao Văn Tuệ trong nháy mắt ngồi thẳng eo:
- Đến đi, tôi không phục.
Giang Cần ho khan một tiếng:
- Một chiếc xe buýt trống khởi hành từ ga xuất phát, đến trạm thứ hai có 5 người lên, đến trạm thứ ba có 3 người xuống, 4 người lên; các trạm tiếp theo có 6 người xuống, 3 người lên, rồi 2 người xuống, 1 người lên; và 1 người xuống, 3 người lên, xin hỏi...
- Đợi một lát!
Tay chân và đầu óc Cao Văn Tuệ đều bấn loạn:
- Cậu đừng nói nhanh như vậy, tôi còn chưa nhớ kỹ đề bài.
Giang Cần nhếch miệng cười một tiếng:
- Chuyện này không liên quan gì đến đề bài, tôi muốn hỏi cô, chiếc xe buýt này có màu gì?
- Cậu, cậu nói bậy, vừa rồi cậu không hề nhắc đến chuyện màu sắc.
- Được rồi, được rồi, không đùa cô nữa, xin hỏi xe buýt ngừng ở trạm nào?
Cao Văn Tuệ sửng sốt một giây sau đó giãy nảy lên:
- Chuyện này có liên quan gì đến IQ, nhiều lắm chỉ được tính là câu đố xoắn não, tôi chỉ nhớ số người, ai mà cẩn thận nghe cậu nói mấy trạm? Mà tự dưng cậu hỏi vấn đề màu sắc làm cho tôi quên mất số người luôn rồi!
Khóe miệng Giang Cần lóe lên vẻ giễu cợt:
- Cô cảm thấy làm trà sữa có liên quan gì đến trí thông minh không? Không phải liền là thuần dựa vào ký ức, ngay cả trình tự cô cũng không nhớ rõ, tuyệt đối bị tàn phế.
- Dừng ở trạm 5.
Phùng Nam Thư lạnh lùng mở miệng.
Giang Cần hơi ngạc nhiên nhìn về phía tiểu phú bà:
- Vậy cậu biết trên xe buýt còn thừa lại mấy người không?
- Còn lại 4 người.
- Thật hay giả vậy? Cậu không lừa mình chứ? - Bản thân Giang Cần cũng không biết đáp án.
Phùng Nam Thư rất chân thành gật đầu:
- Giang Cần, mình mãi mãi sẽ không lừa cậu.
Giang Cần không tin:
- Cậu gạt mình còn ít sao? Có đôi khi, mình thậm chí còn cảm thấy cậu đang giả ngu, nhưng mình lại không có chứng cứ.
- Mình không có, mình ngốc thật mà. - Phùng Nam Thư nghiêm túc mở miệng.
- Chậc chậc chậc.
Cao Văn Tuệ nâng má, vừa dập đầu, đồng thời trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái, trên mặt tràn đầy cảm giác hưởng thụ.
Giang Cần đen mặt, hoang mang nhìn Cao Văn Tuệ:
- Có chuyện gì đây?
- Hai người chỉ cần ngồi cạnh nhau là đã văng đường tứ phía rồi.
Cao Văn Tuệ thích muốn chết.
- Cô còn không biết xấu hổ mà nói sao, đã sắp một tiếng đồng hồ rồi mà nửa chén trà sữa cũng chưa làm được, còn không biết xấu hổ ngồi đây hít đường, mau luyện tập đi!
- Luyện thì luyện!
Cao Văn Tuệ giận nhưng không làm gì được, cũng không tìm ra lý do gì để phản bác.
Đây là việc kinh doanh của Nam Thư, cô tuyệt đối sẽ không qua loa, thế là vứt khăn lau xuống, lôi kéo Hồ Hinh lại một lần nữa làm quen quá trình và thao tác.
Hồ Hinh biết Cao Văn Tuệ là khuê mật của bà chủ, thuộc về chủng loại hoàng thân quốc thích, cho nên dạy rất nghiêm túc.
Cô cũng không sợ vị trí quản lý cửa hàng của mình sẽ bị cướp mất, bởi công việc của quán trà sữa chỉ là công việc bán thời gian đối với cô.
Mà ông chủ lại nói giai đoạn sau, khi mở chi nhánh quán trà sữa sẽ cần người đào tạo, cô sẽ đi theo Phòng Tiểu Tuyền chạy khắp nơi và nhận được nhiều tiền lương hơn bây giờ.
Cùng lúc đó, điện thoại của Giang Cần ở trong túi cũng bắt đầu không ngừng rung lên.
Người đầu tiên gọi điện thoại đến là Lai Tồn Khánh, y gọi đến để báo cáo tình hình ra mắt của Multi-group tại Đại học Khoa học Kỹ thuật.
- Ông chủ, chương trình khuyến mãi ngày đầu tiên của chúng ta đã hoàn thành, khối lượng đơn đặt hàng là hơn 6000, số tiền thanh toán cho cả ngày vẫn đang được thống kê.
- Làm không tệ, chỉ cần xem số lượng đơn hàng ngày đầu tiên đã biết lượng tiêu thụ của Đại học Khoa học Kỹ thuật đã vượt qua Lâm Đại, trong quá trình không gặp phải phiền toái gì chứ?
- Trước mắt thì hết thảy vẫn thuận lợi, banner mà chúng ta dùng 60 ngàn tệ để làm đã được treo lên, trong lúc đó, chủ nhiệm Trương và chủ nhiệm Hồ đã đến xem qua một lần.
- Để bọn họ xem đi, nhìn thêm vài lần cho yên tâm, à đúng rồi, nhớ phát lì xì cho nhân viên giao hàng.
- Tôi đã phát cả rồi, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình mà.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Cần duỗi lưng một cái, trái tim treo lơ lửng trong tầng khí quyển dần dần hạ xuống giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận