Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 533: Phùng Nam Thư vừa mặn vừa ngọt (2)

- Bật loa ngoài lên, để mình nghe bình thường hai người hay nói những gì.
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn nhấn loa ngoài, lập tức nghe thấy giọng nói tràn đầy yêu quý của Viên Hữu Cầm:
- Nam Thư, cháu ăn tối chưa?
- Cháu chào dì, cháu ăn xong rồi.
Trong mắt của tiểu phú bà tràn đầy vui vẻ.
- Giang Cần đâu? Tên nhóc đó đang làm gì rồi? Nó có đưa cháu ra ngoài chơi không?
Phùng Nam Thư suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Giang Cần đang ở dưới mông cháu.
Giang Cần nghe xong liền trợn to hai mắt, tốc độ nhanh như chớp che cái miệng hồng của cô lại, tự nhủ trong lòng, cậu thật chuyện gì cũng dám nói đấy, mình biết cậu ngu ngốc và thành thật, nhưng không thể nói những lời như vậy được.
- Nó đang ở đâu?
Viên Hữu Cầm suy nghĩ hồi lâu, nhưng bà vẫn không hiểu câu nói này, trai gái ở thời đại của bà là những người dè dặt và vòng vo nhất trong giao tiếp, căn bản không hiểu được ý là gì.
Giang Cần không nhịn được, nói:
- Mẹ, con đang nói chuyện với Phùng Nam Thư, cô ấy nói nhảm, đấy không phải là trọng điểm.
- Ồ, đúng lúc con cũng ở đây, mẹ có chuyện muốn nói với con. Con có nhớ con gái thứ ba của anh họ chú ba ở đối diện con không? Em ấy mở một cửa hàng nội thất, gần đây bị vỡ nợ, có một lô hàng tồn kho cần phải bán nửa giá để thanh lý, mẹ đã đổi cho con một chiếc giường đôi rồi đấy.
Giang Cần nghe xong, trên mặt hiện lên một dấu chấm hỏi:
- Mẹ, mẹ đừng lừa con nữa. Người mà mẹ nói đến là dì ba của con phải không? Dì ấy sống ở gia viên Hòa Thái, gia đình của dì ấy làm gì có mở cửa hàng nội thất nào, không phải là họ bán hoa chim cá hay sao?
Viên Hữu Cầm im lặng một lát:
- Nói phức tạp như vậy rồi mà con còn có thể nghe ra được? Kỳ thực, con còn có một chú ba khác cũng ở Hòa Thái. Gia đình chú ấy có một cửa hàng nội thất, trước đây chú ấy đã từng đến nhà chúng ta một lần, lúc đó con còn nhỏ nên có thể không nhớ rõ.
- Sao con lại không tin được nhỉ? Lúc con còn nhỏ, mẹ còn nói với con là đã nhặt con từ thùng rác về đấy!
- Tin hay không thì tùy con, giường lớn vẫn tốt hơn nhiều, ngủ cũng thoải mái hơn, phải không Nam Thư?
Tiểu phú bà biết mẹ của Giang Cần không nhìn thấy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
- Đúng vậy, giường lớn thoải mái.
Viên Hữu Cầm cười đầy đắc ý:
- Đến kỳ nghỉ hè, cháu nhất định phải tới nhà chúng ta chơi đấy.
- Giang Cần không cho cháu đi.
- Nó dám.
Vài phút tiếp theo, Viên Hữu Cầm vẫn tiếp tục nói chuyện với Phùng Nam Thư, không để ý đến những lời nói của Giang Cần, ông chủ Giang rất buồn chán, nhưng vì hắn đang ôm Phùng Nam Thư nên không thể đi đâu được, chỉ có thể chơi đùa với đôi chân mang tất đen của cô.
Sau khi cúp điện thoại thì trời cũng đã tối, điện thoại di động của Giang Cần không ngừng reo lên, nhóm chat lớp 3 đang trò chuyện sôi nổi về chuyến đi cuối tuần.
Một số người muốn đi leo núi, nhưng một số người lại không muốn. Về cơ bản thì leo núi hay những thứ tương tự đều rất mệt mỏi, còn không vui chút nào.
Vì vậy có người nói nên đi thành cổ thương mại phụ cận, nghe nói thành cổ đó có lịch sử lâu đời, từ khi xây dựng xong đến nay đã được hai năm rồi, bên trong còn có một vòng đu quay.
Tuy nhiên, đối với các điểm tham quan thương mại, riêng việc ở khách sạn đã cực kỳ đắt đỏ, hoàn toàn vượt quá khả năng chi trả của sinh viên.
Sau nhiều lần thảo luận, mọi người vẫn cảm thấy đi khu du dịch nông thôn ở ngoại ô phía Tây là lựa chọn tốt nhất.
Thứ nhất là vì chỗ ở nơi đó rẻ, còn có phòng chung giường lớn, thứ hai là ở đó có nhiều hoạt động giải trí, có thể leo núi, cũng có thể câu cá, bên cạnh còn có vườn hái trái cây.
“Có chắc chắn là có thể đưa người nhà của mình theo không? Tôi đã nói với bạn gái của mình rồi.”
Tài khoản của Tào Quảng Vũ lại xuất hiện trong nhóm, hình đại diện là người đàn ông có cơ bụng thật quyến rũ.
Thấy vậy, Giang Cần nhìn tiểu phù bà trong lòng mình:
- Lớp cậu có tổ chức đi chơi không? Giống như buổi đi team building mà chúng ta tổ chức lần trước ấy.
- Không có. - Phùng Nam Thư lắc đầu.
- Cuối tuần này lớp mình sẽ đi chơi. Cậu có muốn đi cùng mình không? Bọn họ nói, à... Có thể đưa bạn tốt theo.
- Giang Cần, mình muốn đi chơi cùng cậu.
Tiểu phú bà vui vẻ mà lung lay hắn vài cái.
- Không được lắc!
Giang Cần nín thở, bình tĩnh lại hồi lâu mới đưa tay gõ một dòng gửi vào trong nhóm:
“Nếu không có nơi nào khác thích hợp thì đi đến khu du lịch nông thôn ở ngoại ô phía Tây cũng được, tôi không phản đối.”
Kỳ thật những sinh viên ở lớp 3 đều muốn đi khu du lịch nông thôn, Giang Cần vừa phát ngôn xong thì mọi người lập tức đồng ý, cho nên kế hoạch đi chơi của lớp 3 được quyết định là đi khu du lịch nông thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận