Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 571: Một vòng cổ dâu tây (2)

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Giang Cần vung tay mời tất cả mọi người trong đài phát thanh đi luôn.
Mọi người ở đây đã vất vả cả ngày chỉ vì buổi phỏng vấn của một mình hắn, với cả một bữa thì đáng là bao, nếu chỉ mời lãnh đạo không thôi thì thật sự không phải người.
- Nhìn kìa, bảo mời là mời luôn đài phát thanh, mẹ nó như này mới gọi là phú nhị đại chứ!
- Đúng vậy, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với mấy người suốt ngày rêu rao bản thân là phú nhị đại mà chỉ mua được mấy cốc trà sữa nào đó.
- Mấy người bị ngu à? Giang Cần người ta là đại gia mới đúng!
- Đúng rồi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đều là đại gia, rõ ràng hơn một đẳng cấp với phú nhị đại rồi còn gì.
Nghe vậy, mặt Diêu Tuấn Kiệt tối sầm lại, tí thì thốt ra những lời thô tục.
Gã không phải thành viên của đài phát thanh nên không nằm trong danh sách được mời, nhưng vì Sở Ti Kỳ nói cô luôn có tình cảm đặc biệt với Giang Cần khiến lòng gã tràn ngập nguy cơ, thành ra dù mọi người có nói cái gì gã muốn bám theo cho bằng được.
Vì thế nên Diêu Tuấn Kiệt đã bị đám con trai trong đài phát thanh móc mỉa suốt dọc đường đi tới quán ăn.
Mấu chốt là cô gái mà mình theo đuổi hồi lâu lại yêu thầm Giang Cần, gì mà như chó ngáp phải ruồi vậy.
Mặt khác Vương Tuệ Như và Tư Tuệ Dĩnh chỉ tới đây hóng hớt, nên vừa nghe nói là khoa nhà người ta định đi liên hoan thì hai cô định về ký túc xá ngay, nhưng chưa đi được mấy bước bọn họ đã bị Giang Cần gọi lại mời đi cùng luôn cho vui.
Hai người đi hay không đi thì hắn cũng đã đặt hai bàn rồi, vậy nên cũng chẳng khác nhau là bao.
Với cả lúc gặp nhau ở đại học Bách khoa, Giang Cần đã định mời Vương Tuệ Như đi ăn cơm rồi, lần này coi như là đền bù đi.
Còn Sở Ti Kỳ thì, chuyện cũ thôi mà.
Khi bạn đã đứng ở một nơi đủ cao rồi thì khi nhìn lại quá khứ mới phát hiện chấp niệm hồi trước cũng không đáng để khắc cốt ghi tâm lắm, vì những thứ đó căn bản không có giá trị gì hết.
Dung lượng của não người rất nhỏ, dung lượng của trái tim cũng rất nhỏ, nếu cứ ghi nhớ mấy thứ có cũng được không có cũng không sao, thì bạn sẽ bỏ lỡ rất nhiều những thứ tốt đẹp khác nữa.
Ban đêm đèn trong quán rực rỡ sáng rọi, các món ăn lục tục được bưng lên muôn màu muôn vẻ, tỏa hương bốn phía.
Mọi người đều đã mệt mỏi cả một ngày, giữa trưa ăn cơm hộp đặt bên ngoài nên giờ vừa thấy đồ ăn lên là bắt đầu ăn uống thỏa thích ngay.
- Giang Cần, em với Ti Kỳ là bạn học cấp ba phải không nhỉ? - Cố Xuân Lôi đang ăn bỗng mở miệng nói.
Giang Cần gật đầu:
- Đúng rồi, em với Sở Ti Kỳ, Vương Tuệ Như học cùng lớp cấp ba.
- Mấy đứa một đứa là ngôi sao khởi nghiệp, một đứa là hoa khôi Lâm Xuyên, lại còn là bạn cùng lớp cấp ba nữa, với duyên phận mạnh như vậy mà hai đứa lại không có phát triển quan hệ gì, Giang Cần, ánh mắt của em cũng cao thật đấy.
Giang Cần thầm nghĩ cái người này đang nói lung tung gì vậy:
- Chủ nhiệm Cố chị uống ít thôi, rượu này nặng phết đấy.
Cố Xuân Lôi chỉ chỉ Sở Ti Kỳ bên cạnh:
- Chị thì không uống nhiều nha, em có biết Ti Kỳ nhà chị nhớ thương em lâu rồi không?
Sở Ti Kỳ buông chén rượu trong tay ra, cắn môi mở to mắt long lanh nhìn Giang Cần, chờ câu trả lời của hắn.
- Chuyện quá khứ đã quá rồi cũng không có gì phải nhớ lại, lúc trước em rất thưởng thức sắc đẹp của bạn học Sở. Nhưng mà người thưởng thức vẻ đẹp ấy cũng rất nhiều, cậu ấy không nhất thiết phải chọn em nên cũng không tính là sai.
Chủ nhiệm Cố hỏi chấm?
Sở Ti Kỳ hơi nóng nảy vì cô sợ nhất là Giang Cần đã hoàn toàn buông tay, vì hoàn toàn buông tay đồng nghĩa với việc đã tự cởi trói cho bản thân, sẽ không nhớ lại nữa, vậy thì làm gì có thứ gọi là hào quang mối tình đầu nữa.
- Giang Cần, thật ra mình không hề từ chối cậu, mình đã định lên đại học sẽ chấp nhận lời tỏ tình của cậu! - Sở Ti Kỳ cắn chặt môi.
Giang Cần chép chép miệng:
- Vậy có thể tôi sẽ không có thời gian đi khởi nghiệp, cũng sẽ không có thành tích như hôm nay.
- Mình thích con người của cậu, tính cách của cậu, dù cậu không lóa mắt như bây giờ thì mình cũng không để ý đâu.
- Tôi tin cậu, chúng ta cụng ly vì những lời này đi.
Giang Cần bưng chén rượu lên rồi cạn sạch trong một hơi:
- Điều hòa phòng này hỏng rồi à? Sao nóng thế nhở.
Hắn vừa nói vừa duỗi tay cởi hai cúc áo trên cùng ra.
Sở Ti Kỳ còn định tỏ tình tiếp thì ánh mắt lại va phải cổ hắn, những lời sắp thốt ra nghẹn lại trong họng, đáy lòng lạnh lẽo.
Không cần nghĩ cũng biết tác giả của những dấu vết ấy là Phùng Nam Thư.
Sao bọn họ có thể mây mưa triền miên như vậy chứ? Có còn liêm sỉ hay không?
Những người khác cũng có thể thấy rõ ràng, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là dâu tây bạn gái Giang Cần trồng cho hắn?
Không, không phải dâu tây, mẹ nó là một vòng cổ dâu tây mới đúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận