Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 400: Thích đến trình độ ai cũng biết (1)

Thế rồi, chỉ trong nháy mắt đã đến ngày 28 tháng Chạp.
Hội chùa kéo dài đến hồi kết, mà hiệu quả kinh doanh của quán canh dê cũng rất khả quan, không ít khách hàng sau khi uống xong đều nói ngon, còn đặc biệt nhìn vào biển quảng cáo, tìm xem có chi nhánh nào gần nhà mình không.
Người xưa thường nói mùi rượu cũng sợ ngõ nhỏ sâu, lần tham gia náo nhiệt này, cũng coi như là đưa hương rượu đi xa.
Giang Cần chỉ đến xem tình hình trong ngày đầu tiên, những ngày sau lại không đến nữa.
Dù sao thì có thể thu hút khách hàng là nhờ vào hương vị, chứ không phải ai trông coi quán, hắn cũng không phải là người lấy thịt làm chiêu bài như Đường Tăng, đi hay không đi cũng không khác nhau là mấy.
Chỉ là không có sự giúp đỡ của chú thím, Dương Thụ An cảm thấy mấy ngày hội chùa sau đó thiếu đi rất nhiều niềm vui, khác hẳn với ngày đầu tiên.
Nhưng y cũng không buồn chán, bởi vì có rất nhiều bạn học cũ đặc biệt chạy đến quầy hàng của y uống canh dê, sau đó còn giả vờ lôi kéo làm quen hỏi thăm Giang Cần và Phùng Nam Thư có phải đang yêu đương hay không.
Dương Thụ An nói, tôi con mẹ nó cũng đã cầm tiền mừng tuổi rồi, chẳng lẽ không phải là thật sao?
Vì vậy, dưới tình huống có nhân chứng và vật chứng, tin đồn này đã trở thành sự thật, gây đại chấn động cho toàn bộ giới học sinh cao trung.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo của trường trung học Thành Nam, thiếu nữ thiên tiên tỏa ra hào quang kia, thực sự đang yêu.
Nghĩ tới đây, rất nhiều người đều đêm nay mất ngủ, thậm chí có người còn thay đổi nhạc nền trên không gian QQ thành bài hát "Anh ấy nhất định rất yêu em" của A Đỗ.
Tôi nên ở dưới gầm xe.
Không nên ở trong xe.
Để xem hai người ngọt ngào như thế nào.
Dương Thụ An lấy điện thoại ra, chia sẻ cho Giang Cần về số người tử thương hôm nay.
“Chú, hôm nay lại có bảy tám người tới hỏi chú và thím có yêu đương hay không.”
Lúc này, Giang Cần đang ở thư viện Tế Châu đọc sách cùng tiểu phú bà, lúc nhàm chán hắn bèn lấy điện thoại ra lướt qua một lượt, sau khi xem xong, hắn nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn tiểu phú bà.
Thời trung học, hắn chưa từng thấy cảnh nhiều người như vậy quây quanh Phùng Nam Thư.
Nhưng điều đó không phải vì cô không nổi tiếng, mà là vì cô quá khó tiếp cận.
Nhưng nhìn vô số nam sinh ở trên không gian hô giấc mộng tan vỡ, Giang Cần mới có nhận thức rõ ràng, cái tên Phùng Nam Thư này đối với nam sinh Thành Nam thực sự thánh khiết và hoàn mỹ đến nhường nào, cũng càng rõ ràng hơn về sức hấp dẫn của tiểu phú bà.
Có lẽ trong trái tim của tất cả mọi người, không ai xứng đáng với một cô gái như vậy.
- Hả?
- Mẹ kiếp, tên khốn nào gõ tên mình thành Giang Cầm!
Giang Cần tức giận vô cùng, đưa tay bóc một quả hạnh nhân, đút vào miệng tiểu phú bà, đầu ngón tay còn dính một chút nước miếng của cô.
- Giang Cần, muốn ăn nữa.
Phùng Nam mở cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận chờ hắn đút.
- Ăn thêm một cái nữa thôi, tay mình đều bóc đến đau rồi.
- Ăn ba cái cuối cùng đi.
Giang Cần bất đắc dĩ, đưa tay lột ba cái cho cô ăn, thuận tay lau khóe miệng.
Từ hôm nay trở đi, hầu hết các cửa hàng nhỏ ở Tế Châu bắt đầu đóng cửa, chỉ có chợ phiên và các trung tâm thương mại ở thị trấn đang tổ chức hoạt động mới ngày càng trở nên sôi động.
Xe tuyên truyền treo bóng bay chạy qua lại trên đại lộ trung tâm, trên đó có quảng cáo khuyến mãi lớn ở một địa điểm nào đó, thu hút không ít người đến tham gia.
Ngày 29 tháng Chạp, nhìn xe quảng cáo bên ngoài cửa sổ, Giang Cần nhất thời cao hứng, mang theo tiểu phú bà đi mua một đống quà Tết.
Có cho ba mẹ, có cho ông bà nội và ông bà ngoại, còn cho nhà chú, nhà cô, nhà cậu, nhà dì.
Chọn lựa trong chốc lát, hai chiếc xe đẩy nhỏ dần dần đầy.
Thật trùng hợp chính là, lúc tới quầy thu ngân, Giang Cần gặp Sở Ti Kỳ và Vương Tuệ Như.
Tế Châu là một địa phương nhỏ, trung tâm thương mại chỉ có một cái, gặp lại bạn học cũ không phải là điều gì đáng ngạc nhiên.
Bốn người nhìn nhau, bầu không khí có chút xấu hổ, thẳng đến khi Vương Tuệ Như nói một câu đã lâu không gặp, cục diện bế tắc mới tính là hơi mở ra.
- Mùng 6 Tết lớp chúng ta có một buổi họp mặt, Giang Cần cậu có muốn đi không?
- Chưa biết, có dịp thì đi.
- Được rồi.
- Ừm.
Giang Cần mang theo Phùng Nam Thư đi đến quầy thu ngân, mới vừa đi được vài bước, tiểu phú bà đã móc tay bỏ vào trong túi hắn.
Thấy cảnh này, Vương Tuệ Như có chút cảm khái.
Phùng Nam Thư thật sự quá xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo không thể tìm thấy bất kỳ một chút tì vết nào.
Mà Giang Cần cũng chói mắt, đi cùng cô ấy rất xứng đôi.
Nghĩ tới đây, cô nhịn không được mà quay đầu nhìn thoáng qua Sở Ti Kỳ, phát hiện khuê mật của mình đang sững sờ mà nhìn hai người họ, trong ánh mắt hiện ra một tia khó có thể tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận