Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 322: Muốn ra khỏi cửa thì đưa một trăm đây (1)

Trong khoảng thời gian ngắn, “Ngày hốt hàng ký túc xá” đã kéo lượng người đăng ký mới và số đơn hàng trên Multi-group lên cao chưa từng thấy.
Trong tình hình này, mặt hàng do 208 đề cử đã tạo thành sức ảnh hưởng nhất định, giúp cho Vạn Chúng có mười đơn đặt hàng đầu tiên, tuy số lượng không nhiều, còn toàn là đơn đồng hồ báo thức, đèn bàn gì gì đó, nói chung là đồ rẻ tiền nhưng dù gì thì đó cũng là một khởi đầu tốt đẹp rồi.
Mặt khác cũng sắp cuối tháng rồi, những sinh viên không có tiền thì đã không có tiền từ trước rồi.
Ví dụ như Tào Quảng Vũ đi, tên đó cũng đã bắt đầu ăn màn thầu chấm nước mì cho qua ngày, còn thảm hơn người có gia cảnh nghèo khó là Chu Siêu.
Trong thời điểm kinh tế eo hẹp như thế này thì Vạn Chúng có thể nhận được mười đơn đặt hàng đã là tốt lắm rồi.
Đợi sang tháng đi.
Đợi tháng sau bọn họ nhận được tiền từ gia đình, lại mở một sự kiện khác, ép khô bọn họ.
- Ông chủ làm sao thế?
- Không sao, gần đây trời hanh khô nên tôi bị đau răng thôi.
Giang Cần giấu bộ mặt dữ tợn muốn “ép khô bọn họ” vào trong, sau đó dẫn Đổng Văn Hào vào Hỉ Điềm ngồi chờ xe vận tải của Vạn Chúng.
Việc nhận hàng hóa này đã giao cho nhân viên chuyên môn phụ trách, không cần ông chủ như hắn đích thân ra trận, nhưng nghĩ tới đây là lần đầu tiên của bọn họ nên Giang Cần thấy vẫn nên tới giám sát thì hơn.
- Trà sữa nè ông chủ.
- Trà sữa nè trưởng phòng Đổng.
Hồ Hinh làm quản lý trưởng của Hỉ Điềm bưng hai ly trà sữa qua và đặt xuống trước mặt hai người.
Đổng Văn Hào nghe thấy hai chữ “trưởng phòng” thì vui như mở hội, ngực ưỡn thẳng hết cỡ suýt thì làm cái áo lông trên người biến thành hình thù kỳ quái.
- Anh làm sao thế Văn Hào?
Giang Cần liếc y như liếc người ngoài hành tinh.
Đổng Văn Hào thụt ngực lại ngay lập tức, cười mỉa nói:
- Không sao, trời hanh khô nên ngực đau.
Giang Cần nghe vậy thì trầm trồ:
- Từ khi anh bôi son, vị trí đau cũng trở nên kỳ diệu đấy, hay là tìm chỗ nào khuất người xoa xoa thử xem?
Đổng Văn Hào mới hút được một ngụm trà sữa, nghe xong suýt thì sặc chết:
- Tôi nói sai rồi, ngực khó chịu mới đúng.
- Mấy giờ rồi?
- Tám giờ mười.
Giang Cần nhíu mày:
- Chúng ta hẹn bọn họ lúc tám giờ tới giao hàng đúng không?
Lúc này Đổng Văn Hào mới sực nhớ ra, y móc điện thoại ra gọi cho ai đó, một lúc lâu sau mới nặng nề nói:
- Trưởng phòng Trương bảo giờ này hơi tắc đường, nói chúng ta kiên nhẫn chờ một chút.
- Là trưởng phòng Trương muốn chúng ta dời thời gian lại lần trước à?
- Phải rồi, người đó đó.
Giang Cần mút một ngụm trà sữa:
- Hôm nay người đó đi giao hàng à.
Đổng Văn Hào lắc đầu:
- Trưởng phòng thì sao đi giao hàng được chứ, chắc chắn là sai cấp dưới đi.
- Thế thì biết cái gì.
Giang Cần nói xong thì cầm trà sữa Hỉ Điềm bước ra ngoài, Đổng Văn Hào thấy thế thì cũng lon ton theo sau, hai người tìm được sinh viên phụ trách nhận hàng là Khổng Huy, ba người ngồi xổm ở ven đường đợi xe tới.
Tới tận tám giờ ba lăm, một chiếc xe tải có ký hiệu của trung tâm thương mại Vạn Chúng mới từ từ đi đến và dừng lại ở cái đình trước pho tượng trong quảng trường.
Người chịu trách nhiệm giao hàng tên là Mã Lượng, hơn ba mươi tuổi, đầu trọc lốc, mặc áo lông màu xanh dương bling bling, gã bước ra khỏi xe với điếu thuốc trong miệng, sau khi xuống xe rồi thì vẫn hít mây nhả khói tiếp.
Ba người ở ven đường cứ nhìn gã trọc ở đường bên kia, không ai nói gì.
Năm phút sau, hết thuốc, Mã Lượng mới thong thả móc điện thoại ra gọi cho ai đó, mọi động tác của gã đều được Giang Cần thu hết vào mắt.
Người được gọi là Khổng Huy, Giang Cần để y cứ nghe như bình thường đi, nghe xong thì ba người qua đường.
- Chào anh, em tới lấy hàng.
Mã Lượng liếc Khổng Huy một cái, chỉ chỉ vào đuôi xe, ý bảo là tự lấy đi ai rảnh mà lấy cho.
Khổng Huy thấy bộ dạng hung dữ của gã thì cũng không nói thêm gì, chỉ mở thùng xe ra kiểm kê một lần, sau đó định cầm hàng rời đi, nhưng ai ngờ lại bị Mã Lượng chặn lại.
- Tí đồ như này còn chưa đủ tiền xăng.
- Hả? - Khổng Huy không hiểu gì cả.
Mã Lượng cau mày:
- Có thế mà cũng không hiểu, xe tôi hết xăng rồi, có thể cho tôi một trăm tệ để tôi đổ xăng không.
- Ông chủ của em không nói tới vụ này bao giờ. - Khổng Huy quay lại nhìn thoáng qua Giang Cần.
- Mẹ nó, giờ sinh viên đều không biết ứng xử thế hả? Giờ sắp chín giờ rồi, nếu không phải vì tụi mày thì tao đã tan làm từ lâu rồi, không thì mày ra đây xem thử đi, không có xăng thì về kiểu gì?
Tài xế Mã Lượng hùng hổ ra vẻ hung dữ, có vẻ không nhận được một trăm tệ là gã sẽ ăn vạ ở đây.
Giang Cần thấy thế, ra mặt để Khổng Huy đi giao hàng trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận