Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 877: Con rể tới cửa (1)

Giang Cần không đợi y trả lời, trực tiếp vẫy tay: "Thôi, anh về trước đi, thông báo với quản lý Đàm một tiếng, tối nay tôi không về."
"Sếp đi đâu vậy?"
"Đi thăm họ hàng."
Chạng vạng, Giang Cần lái chiếc xe van Wuling ra khỏi chi nhánh.
Người ta nói rằng chiếc xe van này là lão công thần trong kế hoạch phát triển thị trường của Multi-group ở khu đô thị đại học. Nó đã lập được chiến công hiển hách.
Nhớ lại thời điểm thị trường mua sắm nhóm tại khu đô thị đại học còn hỗn loạn, vùng miền chia cắt, đột nhiên có một ngày, một chiếc xe van vù vù xuất hiện, một tay kéo một người, thế là chỗ này đổi chủ.
Sau đó có một thời gian, mỗi khi đội ngũ phát triển thị trường thấy chiếc xe van tương tự, họ không khỏi muốn chạy trốn, thậm chí còn có cảm giác giống như các hộ kinh doanh không phép nhìn thấy đội quản lý thị trường vậy.
Giang Cần lái "chiến xa" này đến cửa một trung tâm thương mại, đi lòng vòng hai vòng nhưng không quyết định được mua gì.
Nhà họ Phùng là gia đình giàu có, có lẽ không thiếu thứ gì, đồ trang sức có lẽ đã không còn thu hút họ, còn về rượu và thuốc lá, Giang Cần không am hiểu nhiều, không biết có phù hợp hay không, nhưng những thứ này giả mạo quá nhiều.
Có lẽ nên mua những thứ mình thích?
Khi đó, thím của Phùng Nam Thư chắc chắn sẽ nói, "Con cháu như cháu đến nhà chơi còn mang theo quà làm gì, mau chóng đem về, nếu không thím sẽ tức giận đấy, lần sau không cho cháu đến nữa."
Rất hợp lý, cực kỳ hợp lý.
Dù suy nghĩ như vậy, Giang Cần cuối cùng vẫn chọn một số sản phẩm như đương quy và trà, sử dụng phiếu giảm giá của Đội Tùy Tâm để được giảm giá, rồi lái chiếc xe van kêu ầm ầm về phía trang viên Xa Sơn.
Trong khi đó, Tần Tĩnh Thu đang ở nhà tiếp đón hai vị họ hàng, một người là chị dâu họ hàng xa mập mạp tên là Trương Mỹ Lan, và con trai của bà ta, tên là Tô Hội Cường.
Thực ra Tần Tĩnh Thu không mấy khi gặp họ, nhưng vì họ đã chủ động đến thăm, không tiếp đãi họ thì không phải phép.
Chồng của Trương Mỹ Lan làm ăn buôn bán sỉ, không phải là dân siêu giàu, nhưng cũng thuộc tầng lớp khá giả, còn con trai bà ta hiện đang học tại đại học Giao Thông Thượng Hải.
Thực ra, Tần Tĩnh Thu biết rõ, mẹ con bà ta đến đây trong dịp nghỉ hè chính là để làm quen và mở đường cho con trai. Những năm qua, bà ấy đã tiếp đón không ít họ hàng như vậy, nên đã quen thuộc với những tình huống như thế này.
Tô Hội Cường cũng học về tài chính. Hôm nay, để gặp "người quan trọng" mà mẹ mình nhắc đến, y đã đặc biệt mặc một bộ vest, trông cũng ra hình ra dạng.
"Hiện nay, kinh tế Internet trong nước đang phát triển mạnh mẽ, cô Tần, cháu nghĩ chúng ta có thể đầu tư vào lĩnh vực này."
"Có điều, cũng không thể đầu tư một cách mù quáng, lĩnh vực này vẫn còn khá nhiều bong bóng."
"Trong số nhiều công ty Internet, cháu coi trọng nhất là Alibaba, cháu nghĩ công ty này chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn. Sau khi tốt nghiệp, cháu hy vọng có thể làm việc cho Alibaba."
Nghe những lời của Tô Hội Cường, Tần Tĩnh Thu mỉm cười, không nhịn được mà gật đầu liên tục.
Trương Mỹ Lan bên cạnh cũng rất vui vẻ: "Đứa bé này, từ nhỏ đã rất rõ đạo lý, tôi và bố nó học vấn không cao, bây giờ đều không hiểu nó nói gì nữa, cũng chỉ có thể trò chuyện với cô dăm ba câu."
"Rất tốt, tư duy linh hoạt của người trẻ tuổi là điều tốt, còn hơn là chỉ biết chăm chăm vào sách vở." Tần Tĩnh Thu rất ủng hộ.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên một tiếng chuông kêu vang lên từ ngoài cửa, ba người quay đầu nhìn lại, thấy một chiếc xe van Wuling lái vào.
Khi thấy một chàng trai trẻ mặc quần đùi và áo phông xuống xe, vẻ mặt Trương Mỹ Lan không khỏi ngạc nhiên, tự hỏi người giao hàng này sao không đi qua cửa sau mà lại tự tin bước vào từ cửa chính.
"Thím, lâu quá không gặp." Giang Cần mang đồ đi tới.
Tần Tĩnh Thu lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Người bận rộn như cháu còn nhớ tới thăm thím à?"
"Cháu mới đến Thượng Hải hôm qua, nghỉ ngơi ở khách sạn một ngày liền lập tức đến đây, không dám trễ nải."
Trương Mỹ Lan hơi ngạc nhiên: "Đây là ai vậy?"
Tần Tĩnh Thu chần chừ một chút: "Cậu ấy..."
"Là họ hàng." Giang Cần mở miệng giúp Tần Tĩnh Thu trả lời.
Tần Tĩnh Thu cảm thấy định nghĩa này khá phù hợp: "Đúng, là họ hàng."
Nghe xong, Trương Mỹ Lan ừm một tiếng, trong lòng nghĩ có lẽ đây là một người họ hàng xa hơn cả bản thân mình, nếu không với thế lực của nhà họ Tần và nhà họ Phùng, người này không thể chỉ đi lại bằng một chiếc xe van.
Tần Tĩnh Thu cũng giới thiệu Giang Cần với Trương Mỹ Lan và con trai của bà ta, Tô Hội Cường, sau đó bảo họ ngồi trước, bà ấy vội vàng lên lầu hai gọi Phùng Thế Hoa.
Người họ hàng mà chính gia đình còn chưa mấy khi gặp mặt đến thăm, bà ấy tiếp đãi là lẽ thường, không cần phải làm phiền chồng mình cũng xuất hiện.
Nhưng việc Giang Cần đến lại khác, nói cho cùng, đây như là lần đầu tiên "chàng rể" đến thăm, cha vợ không xuất hiện thì thật sự không lịch sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận