Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 687: Giang Cần, mình đến đón cậu về (1)

Các ông chủ ở Lâm Xuyên đều chuyển ghế dựa đến, ngồi thành từng hàng chăm chú lắng nghe. Có lúc bọn họ chìm đắm suy tư, có lúc lại thán phục, luôn cảm thấy như trước mặt có một chiếc bánh được vẽ vô cùng thơm ngon và to lớn.
Nhân viên phục vụ khách sạn cũng từng thấy đủ chuyện, nghe nói có nam nữ làm sằng làm bậy ở tiệc rượu, cũng nghe nói điên cuồng khoe khoang ở tiệc rượu, nhưng đây lại là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mở lớp ở tiệc rượu.
Hiệp hội thương mại Lâm Xuyên là do chính quyền thành phố Lâm Xuyên dẫn đầu thành lập, tuy rằng các lãnh đạo chỉ đích danh muốn Giang Cần làm người dẫn đường, nhưng thẳng đến giờ khắc này, Giang Cần mới thật sự trở thành người dẫn đường cho các thương gia Lâm Xuyên.
Điểm này rất quan trọng, bởi vì đầu gió internet sắp tới, tư bản vừa vào sân, tổ bị phá sẽ không còn có trứng lành.
Điều hắn muốn chính là trói chặt Lâm Xuyên, không ngừng gia tăng lợi thế cho mình, để chống lại sóng gió hậu kỳ.
- Lão Lưu kia thật may mắn, vừa đến đã lấy được phương án mở rộng đo ni đóng giày, không biết khi nào mới đến lượt tôi.
- Giang tổng vừa triển lộ chiêu này, các thương gia Lâm Xuyên đã rất khó đi xuống xe của hắn.
- Xuống làm gì? Tốc độ xe chạy nhanh như vậy, bảo tôi xuống tôi cũng không xuống.
- Thực ra, các thương gia ở Lâm Xuyên chúng ta có nguồn lực thì có nguồn lực, có vốn thì có vốn, cùng nhau hợp tác làm việc sẽ có lợi cho tất cả mọi người. Bất kể Zhihu của Giang Cần có thể làm được đến đâu, chỉ cần thương hội Lâm Xuyên có thể dựng được sân khấu, thì cả anh và tôi đều là người hưởng lợi.
- Nói vậy ngược lại không sai, lúc trước Lâm Xuyên chúng ta cũng có cái thương hội, nhưng vì không có người dẫn đường, cuối cùng chỉ còn trên danh nghĩa, trở thành một cái công cụ để mọi người khoe khoang mỗi dịp lễ tết.
- Tôi phát hiện vị Giang tổng này có một năng lực rất đỉnh, chính là bất kể ở trường hợp nào, cậu ta luôn có thể thu hút ánh mắt của mọi người vào mình, người như vậy, từ nhỏ đã thích hợp làm lãnh tụ.
- Không biết Giang tổng có bạn gái chưa, khuê nữ nhà tôi ngược lại còn chưa có người yêu.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Giang Cần đã hoàn toàn xây dựng hình tượng người dẫn đường, rất nhiều người đều có quyết tâm cùng hắn đi đến ngõ cụt, thế cho nên không ít ông chủ đều muốn đưa hắn trở về, trên đường tâm sự thêm thật nhiều.
Nhưng Giang Cần vẫn từ chối, tỏ vẻ không cần phiền phức, có người tới đón.
Sau đó hắn liền ngồi xổm ở ven đường, lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua tin nhắn trong QQ, tin nhắn là Phùng Nam Thư gửi, bảo hắn uống rượu không nên chạy lung tung, cô muốn cưỡi tiểu Phấn đến đón hắn.
Giang Cần nhìn tin nhắn này mà nở nụ cười, thầm nghĩ tiểu Phấn căn bản không thể chạy xa như vậy, cậu còn muốn tới đón mình, thật sự là ngốc yêu yêu.
Nhưng không biết vì sao, hắn lại rất muốn làm loạn cùng Phùng Nam Thư, cho nên vẫn ngồi chờ ở bên đường, trong đầu miên man tưởng tượng ra cảnh tượng tiểu phú bà xuất hiện.
Kết quả điều làm cho Giang Cần không nghĩ tới chính là, hắn mới đợi không đến năm phút, cửa chính Long Khải đã xuất hiện bóng dáng một thiếu nữ tuyệt mỹ, đang đi xe điện chậm rãi mà đến.
Biểu tình thiếu nữ có chút ngầu lòi, vô cùng cao lãnh, nhưng ngay khi nhìn thấy Giang Cần liền trở nên linh động, sau đó xèo xèo một tiếng dừng xe lại trước mặt Giang Cần.
- Giang Cần, mình tới đón cậu về.
“?”
Giang Cần bối rối, thầm nghĩ làm sao cậu có thể lái tiểu Phấn đến đây, nó thật sự còn có điện đưa chúng ta về sao?
Chứng kiến cảnh này, ông chủ đi theo cũng không khỏi bật cười, thầm nghĩ: Giang tổng này cho dù có tài hoa đến đâu cũng chỉ là một sinh viên không có gia thế, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Vậy mà lại đi xe điện về trường.
Cảm giác này giống như một chuyên gia thành công trên sân khấu thao thao bất tuyệt, hứa hẹn tặng người khác hàng chục tỷ, nhưng khi vào hậu trường lại vì thiếu một chiếc đùi gà trong hộp cơm mà chửi bới om sòm. Ngay lập tức, hình ảnh cao lớn mà Giang Cần vừa vất vả xây dựng trong phút chốc đã tróc mấy miếng vảy.
- Giang tổng, đừng đi xe điện nữa, không an toàn đâu. Cậu về cùng tôi này, xe của tôi rất thoải mái.
Một bà chủ lòng mang chính nghĩa nhịn không được mà mở miệng. Mà chính nghĩa là đây nghĩa là ngực bự.
Phùng Nam Thư hỏi chấm?
Thật ra Giang Cần cũng biết, mình giảng bài với người ta xong, nịnh nọt ông chủ cả hội trường, kết quả xoay người ngồi xe điện rời đi, phỏng chừng hình tượng này có thể khắc sâu vào trí nhớ của người ta, hình tượng chói lọi kia sẽ phai nhạt đi rất nhiều, về sau muốn xây lại hình tượng người dẫn đường sẽ rất khó.
Nhưng vậy thì thế nào?
Tiểu phú bà cưỡi tiểu Phấn ngàn dặm xa xôi tới đón hắn mà, làm sao hắn có thể không đi về cùng cô được?
Về phần hình tượng gì gì đó, lần này không thành công thì lần sau, không cần lo. Giang Cần đứng lên, ngồi vào ghế sau của Phùng Nam Thư, ôm eo mảnh khảnh của cô, không hề để ý đến hình tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận