Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 222: Ăn ngủ xem hình (1)

- Cậu đang làm gì vậy? - Giang Cần có chút sững sờ.
Phùng Nam Thư ngẩng đầu nhìn hắn:
- Giang Cần, tan học chúng ta đi ăn gì?
- Đi ăn gì cũng được, nghe theo cậu.
- Vậy ăn mì thịt bò nạm, tên của nó nghe rất hay.
Phùng Nam Thư nói xong, lau nước miếng trên mu bàn tay, bắt đầu chăm chú nghe giảng.
Giang Cần chống má bắt đầu nhìn cô, phát hiện nếu như mình quên đi ký ức lúc trước, hoặc là không vô tình đá vào bắp chân cô ở thư viện. Vậy thì chắc chắn hắn sẽ không cho rằng tiểu phú bà là cô bé đáng yêu ngốc ngốc, mà sẽ xem cô là một nữ thần cao lãnh tuyệt mỹ.
Vóc dáng cô cao gầy, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dáng người lung linh, tập hợp tất cả đặc tính của bạch phú mỹ, lại còn dính người, quả thực tương phản đáng yêu không chịu được.
Sau hai tiết học, giáo viên tuyên bố tan học, sau đó liền rời khỏi phòng học.
- Lão Chu, giúp tôi cầm sách về ký túc xá!
Tào Quảng Vũ đưa sách cho Chu Siêu, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng học, không cần hỏi cũng biết, tuyệt đối là vội vàng đi hẹn hò.
Người đàn ông ngây thơ vừa mới rơi vào tình yêu chính là như vậy, cảm giác một giây không dành cho tình yêu là lãng phí nhân sinh nghiêm trọng, thường gọi tắt là yêu đương não. Nhất là loại người nằm mơ cũng muốn có bạn gái như lão Tào, bệnh tình càng nghiêm trọng.
Giang Cần có chút coi thường Tào Quảng Vũ, hắn cảm thấy dùng thời gian để củng cố tình bạn mới là đáng giá nhất.
Cho nên, hắn dự định dành cả buổi chiều và buổi tối đều để dắt Phùng Nam Thư đi dạo.
Dẫn cô đi ăn tối, lại dẫn cô đi dạo trong trường học, cuối cùng ngồi bên hồ.
Nhưng kế hoạch luôn luôn không thể theo kịp với sự thay đổi, bên này hắn vừa bước ra cửa phòng học, bên kia Lữ Quang Vinh đã đích thân tới tìm hắn, hẹn hắn đến văn phòng tâm sự.
- Cậu về ký túc xá chờ mình, xong việc mình sẽ qua đón cậu.
Giang Cần nói xong, đi về phía văn phòng.
- Không được, mình muốn đi theo cậu, hứa ngoan ngoãn.
Phùng Nam Thư đi theo đằng sau, tư thế như một tấc cũng không rời. Giày da của cô có chút gót, tiếng giẫm trên sàn nhà nghe vô cùng thanh thúy.
Giang Cần cảm thấy mình không thể cự tuyệt.
Một người bạn tốt nhất xinh đẹp đáng yêu như vậy, vừa ngoan vừa không ồn ào, hắn dựa vào cái gì mà không mang theo cô, hắn có lý do gì mà không mang theo cô.
- Cậu yên tâm, mình chạy không thoát.
- Mình sẽ không nói lời nào, chỉ đi theo sau thôi.
Phùng Nam Thư nghiêm túc nói, sau đó đi theo Giang Cần tới văn phòng.
Lữ Quang Vinh tìm Giang Cần cũng không phải vì chuyện gì khác, chính là chuyện Trương Minh An đã nói, về cuộc phỏng vấn của Báo Thanh niên Lâm Xuyên đối với sinh viên lập nghiệp và người tham gia hạng mục vừa học vừa làm.
Hai cái tên tuổi này nếu tách riêng ra thì cái nào cũng không đủ tư cách được Báo Thanh niên Lâm Xuyên đăng, nhưng hợp lại thì lại rất thú vị.
Một sinh viên năm nhất, vừa nhập học đã khởi nghiệp, còn cung cấp việc làm để thúc đẩy sinh viên nghèo vừa học vừa làm, ngoại trừ các thẻ tag liên quan đến học tập, buff trên người Giang Cần gần như có đầy.
Gần đây, Báo Thanh niên đang làm chuyên đề về thanh niên thời đại mới, bỗng nhiên xuất hiện Giang Cần quả thật đúng ý muốn của bọn họ.
Có một số khẩu hiệu không thể chỉ hô lên, như vậy quá phù phiếm, nhưng nếu có một nhân vật điển hình thì ngược lại rất chân thật.
Lão Lữ có nghe qua chuyện Giang Cần mở trang web, nhưng cũng chỉ là hơi có nghe nói.
Y giống hầu hết các phụ đạo viên đại học, trừ phi là có việc gấp, bằng không sẽ không dễ dàng xuất hiện. Dù sao y có vô số hội nghị cần tham gia, còn phải viết báo cáo, làm điều tra nghiên cứu, thường bận rộn đến đầu óc choáng váng.
Mà khi trưởng ban Tuyên giáo của trường tìm y, nói Báo Thanh niên Lâm Xuyên muốn phỏng vấn sinh viên của y, vẻ mặt y vẫn trong trạng thái mơ hồ.
Hai tháng rưỡi, nhóc con này làm ra trò lớn như vậy?
- Tôi từng nghĩ sẽ nghe được tên của cậu trong scandal ở trường, nhưng không ngờ lại nghe được tên cậu trong miệng chủ nhiệm Cố của ban Tuyên giáo, lúc đầu còn làm tôi giật mình.
Lữ Quang Vinh không có nhiều ấn tượng với Giang Cần, khắc sâu nhất chính là trong đêm khai giảng, hắn ôm laptop trong ký túc xá, nói chuyện phiếm cùng năm sáu nữ sinh.
- Em chỉ ngủ một giấc trong giờ học, không đến mức đâm vào ban Tuyên giáo chứ? Giáo viên, mọi người định tuyên truyền cho em?
Giang Cần nghe nói qua bắt điển hình học tập, bắt điển hình khởi nghiệp, nhưng chưa từng nghe nói muốn bắt điển hình ngủ gục, nếu bị truyền ra ngoài thì thật mất mặt.
- Không có chuyện đó, lần này tìm cậu là bởi vì Báo Thanh niên Lâm Xuyên muốn làm một cuộc phỏng vấn với cậu, là chuyện tốt, người khác muốn cũng không vớt được.
Lữ Quang Vinh lấy ra một tờ giấy A4 đã in sẵn, đưa tới:
- Đây là đề mục phỏng vấn bên bọn họ gửi tới. Cậu trở về chuẩn bị thật tốt, tốt nhất là chuẩn bị một bản nháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận