Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 207: Kế sách công tâm (2)

Dùng phương thức đâm vào chỗ đau của người khác để công tâm là thủ đoạn rất phổ biến trong đàm phán thương mại.
Bởi vì một khi bạn có thể đồng cảm với đối phương, thì cảm xúc của đối phương sẽ phụ thuộc vào bạn ở một mức độ nhất định.
Nhất là thất tình, ly hôn, gia đình gặp biến cố, họ dễ bị lợi dụng để xâm nhập vì họ quá cần một chỗ ký thác tâm lý.
Tựa như năm đó Sài Tĩnh đi phỏng vấn Tinh gia, bị Tinh gia liên tục nói cám ơn hai lần, cậu hiểu được ba chữ này của tôi, thật sự vô địch.
Nhưng không biết có phải bởi vì cuộc sống của Cao Đại Vĩ và cuộc sống trước đây của hắn có quá nhiều chỗ tương đồng hay không, dẫn đến lúc công tâm lại khiến hắn có cảm giác như đang soi gương.
Vậy tâm linh của mình ký thác ở đâu?
Giang Cần trầm mặc một chút, bỗng nhiên phát hiện ngón tay liên tục làm ra tư thế vuốt ve.
Hay lắm, bị tao bắt được rồi, mày quả nhiên có suy nghĩ của mình!
- Ông chủ, cậu uống nhiều không? - Ngụy Lan Lan cầm hợp đồng đuổi theo.
Giang Cần thản nhiên khoát tay:
- Không có, đối với tôi rượu không khác gì nước, nhưng xe khẳng định không thể lái. Cô đón xe về trước đi, tôi đi dạo xung quanh.
- Được rồi, ông chủ cẩn thận một chút.
- Không sao đâu, đi đi.
Giang Cần đi nửa ngày, lấy điện thoại ra gọi cho Quách Tử Hàng, hỏi tên hàng này ở đâu, y nói đang ở ký túc xá.
Buổi tối của lão Quách không có hoạt động giải trí gì quá phong phú, hoặc là chơi game, hoặc là nằm dài ở ký túc xá, không khác gì phần lớn trạch nam đại học, hỏi tại sao, lý do vẫn không có đối tượng.
Đúng lúc Giang Cần cũng không vội đi, liền đến ký túc xá nói chuyện với Quách Tử Hàng một lát.
- Giang ca, mày thật sự đàm phán xong với quán trà sữa rồi sao?
- Ừ, nhưng hoạt động quảng bá tạm thời còn chưa triển khai được, mày không cần gấp gáp, sớm muộn gì cũng mua Yadea cho mày. Đến lúc đó mày chở một em gái xinh đẹp ở yên sau, phong quang vô hạn. - Giang Cần làm bộ như một nhà tư bản, vẽ cho lão Quách một cái bánh nhỏ.
Quách Tử Hàng bĩu môi:
- Tao thích những người lớn tuổi và trưởng thành hơn tao.
Giang Cần cứng đờ một chút:
- Tao xém quên mất, vậy mày liền một phát trúng đích, ghế sau chở bà cô, phong tao vô hạn.
Sau khi nghe xong, Quách Tử Hàng cảm thấy thoải mái không ít, rất nhanh lại nghĩ đến một việc, khẽ hạ giọng:
- Đúng rồi Giang ca, đoạn thời gian trước, Sở Ti Kỳ điên cuồng gửi tin nhắn cho tao, gửi một phát đã gửi ba giờ, từ tám giờ đến mười một giờ không dừng lại, làm tao sợ đủ sặc.
- Rồi sao nữa?
- Cô ấy hỏi tao, có phải mày và Phùng Nam Thư ở bên nhau hay không, còn hỏi từ khi nào. Tao không trả lời cô ấy vẫn nhắn tin, ầm ĩ đến mức cả đêm tao ngủ không ngon.
Giang Cần nghe xong, hô hấp hơi ngưng trệ:
- Rồi mày sẽ không… biết gì nói nấy chứ?
- Không có, lần này tao học thành rồi, chỉ nói với cô ấy là tao không biết. - Quách Tử Hàng vỗ ngực.
Giang Cần biết tính tình lão Quách, y thuộc loại người hiền lành đối với ai cũng cười hì hì, không am hiểu cự tuyệt, cho nên bất kể là ai, chỉ cần không phải kẻ thù, y sẽ không thể không đọc tin nhắn của đối phương.
Nhưng có thể nói ra hai chữ không biết, lão Quách tuyệt đối là đã trưởng thành.
- Nói không biết là được, cái khác không cần nhiều lời.
Căng tin Khoa học Kỹ thuật là căng tin nổi tiếng nhất trong bốn trường đại học, nghe nói chất lượng rất tốt, hương vị cũng tốt.
Giang Cần đặc biệt bảo Quách Tử Hàng dẫn hắn trải nghiệm, mùi vị quả thật không tệ, nhưng nói hương vị tất các món đều tốt thì quả thực có chút thổi phồng.
Sau khi nếm thử một ngụm, hắn cảm thấy mùi vị căng tin Lâm Đại cũng không kém hơn nơi này, mánh lới quảng cáo như vậy phỏng chừng cũng là Đại học Khoa học Kỹ thuật vì chiêu sinh mà làm ra.
Chờ sau khi từ căng tin trở về thì trời đã tối.
Ký túc xá của Quách Tử Hàng có năm người, trong đó bốn người đều là thiếu niên nghiện internet, đi net từ chiều, đến bây giờ còn chưa trở về.
- Giang ca, sáng mai mày có tiết không?
- Không có. - Giang Cần ngồi nghịch điện thoại trên ghế của Quách Tử Hàng.
Quách Tử Hàng nghe xong vui vẻ:
- Vậy mày ngủ cùng tao đi, hai ta nói chuyện một chút!
- Ngủ ở đâu không quan trọng, nhưng tao ngủ chỗ nào?
- Phòng tao có giường trống mà, tao trải cho mày cái chiếu là có thể nằm.
Giang Cần quan sát chiếc giường trống đối diện:
- Vậy mày nhường đệm giường cho tao, eo của tao không tốt, không thể ngủ trên ván giường.
- Không thành vấn đề, tao dọn cho mày.
Quách Tử Hàng lập tức bắt đầu dọn dẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận